Edit: Quân Ly
Mới vừa tỉnh không bao lâu liền nghe lời kích thích, Triệu Vân Cầm chỉ cảm thấy ngực khó thở, nghẹn đến mức sinh đau.
Nhưng này chỉ là bắt đầu, Mặc Lâm Uyên ngó đến chén thuốc đã lạnh một bên, cười nói.
"Nhìn trí nhớ Trẫm này, Hoàng Tổ Mẫu còn chưa uống thuốc? Nào, Trẫm giúp người."
Tâm phúc bên người Triệu Vân Cầm nghe vậy vội vàng đoạt chén lại,
"Bệ hạ, thuốc này đã lạnh, nô tỳ đi đổi một chén......"
Nàng còn chưa nói xong, khí lạnh trong mắt Mặc Lâm Uyên dần dần giảm xuống.
Hai ngón tay hắn cầm ven chén, cười nhìn nàng.
"Trẫm bảo ngươi nói chuyện sao? Dĩ hạ phạm thượng, ngươi là muốn chết sao?"
Mấy chữ nhẹ nhàng nhưng lại hình thành một cỗ hàn ý, từ đầu ngón tay nàng đột nhiên vọt lên!
Mặc Lâm Uyên nói xong, dùng lực đạo cưỡng bách đem chén từ trong tay đối phương đoạt lại, Triệu Vân Cầm thấy thế xin giúp đỡ nhìn về những người khác, nhưng những người đó sôi nổi cúi đầu, tiểu hoàng đế sát khí quá mạnh, bọn họ đều có loại cảm giác bị đình chỉ.
"Nào, Hoàng Tổ Mẫu uống thuốc đi."
Lúc này Triệu Vân Cầm đã không biết lấy thái độ gì đối mặt với Mặc Lâm Uyên, mấy tháng này, thiếu niên trước mắt đối nghịch cùng bà khắp nơi làm bà lại tức lại giận, hận không thể bóp chết hắn!
Mà khi bà xuống tay, dùng toàn lực mà Mặc Lâm Uyên cũng chưa chết, vốn dĩ bà đối với hắn còn có vài phần coi khinh, hiện tại cũng chỉ dư lại sợ hãi.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Triệu Vân Cầm hất tay đánh bay cái muỗng Mặc Lâm Uyên đưa qua, tức giận nói,
"Cho dù là ai gia động tay thì sao? Ngươi chẳng lẽ còn muốn tính sổ? Đừng quên! Trên tay ai gia còn cầm 50 vạn đại quâu! Mặc Quốc tam đại thế gia, ai không nghe hiệu lệnh ai gia? Chẳng qua chỉ chết một chút hộ vệ thôi, ngươi còn tưởng rằng có thể tính đến trên đầu ai gia sao?"
Bà ta một phen trách móc, tương đương với việc hoàn toàn xé mặt, mọi người đều hoảng sợ đi xem biểu tình Mặc Lâm Uyên, lại thấy hắn bình tĩnh nghe, mắt phượng nửa khép, khuôn mặt tinh xảo đến yêu nghiệt mang theo một chút ý cười.
"Nói xong?"
Hắn hơi hơi nhếch môi, bày ra bộ dáng phúc hậu và vô hại,
"Nói xong liền uống thuốc đi, 500 người kia xác thật không tính là cái gì, Trẫm đều đã quên mất."
Không tính là cái gì? Triệu Vân Cầm trong lòng càng thêm khó chịu! Chết 500 người nhưng đều là nội công đại sư hàng thật giá thật! Hơn nữa là tử sĩ! Bà nhiều năm tích lũy, toàn bộ hủy trong một sớm, Mặc Lâm Uyên thế nhưng còn nói không tính là cái gì?!
Sau đó liền nghe Mặc Lâm Uyên tiếp tục nói.
"Hoàng Tổ Mẫu hôn mê mấy ngày, chỉ sợ còn không biết nhỉ?"
Hắn bưng chén thuốc, thực thong dong nói,
"Tuy rằng đối với Hoàng Tổ Mẫu mà nói, chết một ít nội công đại sư không quan trọng gì, nhưng đối với Trẫm mà nói lại phế đi thật lớn sức lực mới triệu tập đủ hai trăm nội công đại sư.
Sau đó, tam đại thế gia lặng lẽ đi nhặt xác, trẫm đã cho người tập kích bọn họ, chắc là để lại mấy người sống đấy? Hiện tại, bọn họ nhất định đều cho rằng tất cả là kế hoạch của Hoàng Tổ Mẫu, trước tìm bọn họ mượn người giết Trẫm, sau đó lại giết sạch những tử sĩ mà họ cho mượn, làm suy yếu thực lực của bọn họ.
Hiện tại không chừng bọn họ hận người đến đỏ mắt."
Triệu Vân Cầm nửa ngày mới nghe hiểu Mặc Lâm Uyên nói, ý tứ chính là Mặc Lâm Uyên tìm người giả mạo bà ta, đúng vào thời điểm bà hôn mê tập kích tam đại gia tộc, tạo ra biểu hiện qua cầu rút ván?!
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Khó trách bà tỉnh lại hồi lâu, lại không có một thế gia truyền tin tức, hóa ra bọn họ đều cho rằng người bọn họ phái ra là bị bà giết? Rốt cuộc hai trăm nội công đại sư, cũng không phải là số lượng nhỏ, trừ bỏ bà chỉ sợ không ai có thể lấy ra.
Mặc Lâm Uyên làm như vậy, những lão cáo già nhất định hận chết bà! Rốt cuộc bọn họ là cho mượn toàn bộ tử sĩ!
"Ngươi......!"
Trong lòng Triệu Vân Cầm quýnh lên, trừng lớn mắt còn không kịp rít gào đã bị Mặc Lâm Uyên dùng chén thuốc chặn miệng, bà giãy giụa không chịu uống nhưng Mặc Lâm Uyên tuổi còn trẻ, sức lực thật lớn nắm cằm bà, bà muốn tránh thế