Edit: Quân Ly
Mặc Lâm Uyên nghe được Triệu Vân Cầm nói ánh mắt lạnh lùng, nhưng nhìn thấy Dạ Mộc bước vào lại nhịn không được cười.
"Cái này không nhọc Hoàng Tổ Mẫu lo lắng, người Trẫm muốn sủng không ai có thể khoa tay múa chân."
Lời hắn nói ngầm có sát ý, Triệu Vân Cầm liền không nói chỉ căm giận trừng mắt Dạ Mộc.
Lúc trước 500 người chết như thế nào, sau đã cho người đi điều tra, tuy rằng khó có thể tin, nhưng chính là tiểu cô nương trước mắt này làm, nhưng cũng may kinh mạch nàng bị chặt đứt, lại khó sinh sát nghiệt, bằng không, nàng thật đúng là không dám trở về.
Cho nên lúc này nhìn đến Dạ Mộc cười hì hì, một bộ không rành thế sự, bà liền cảm thấy trong lòng hoảng hốt, đứng dậy dẫn người rời đi.
Dạ Mộc sờ sờ cái mũi,
"Không biết vì sao, ta cảm thấy bà ấy có điểm sợ ta."
Mặc Lâm Uyên nhấp môi cười, lúc nhìn nàng trong mắt có gió mát tinh quang lóng lánh.
"Mặc kệ bà ấy, ngươi khỏe chưa?"
Lúc trước Dạ Mộc đột nhiên nói không thoải mái, muốn đi chùa Thiên Thụ thực sự đem hắn dọa tới rồi, mà Dạ Mộc chỉ là xua xua tay.
"Ta không có việc gì!"
Nàng cười nói,
"Vấn đề nhỏ mà thôi, Vô Thanh đại ca đã giúp ta trị hết."
Mấy năm nay, Mặc Lâm Uyên vẫn luôn quan sát Vô Thanh, phát hiện hắn xác thật không có gì khả nghi, cũng dần dần lơi lỏng, lúc này nghe Dạ Mộc thích hắn như vậy, hắn không khỏi có chút lo toan,
"Chỉ là một hòa thượng mà thôi, hắn sẽ không có muội muội."
Dạ Mộc nhìn khuôn mặt càng thêm tinh xảo của Mặc Lâm Uyên trộm cười,
"Đúng, chỉ có ngươi mới có muội muội ưu tú như ta đây!"
Dạ Mộc nói làm Mặc Lâm Uyên sửng sốt, bốn năm nay cũng đủ để hắn thấy rõ tâm tư trong lòng, nhưng Dạ Mộc đối với hắn thật giống như người thân, không hề có cảm tình khác, hắn lại cảm thấy thực thất bại.
Dạ Mộc không phát hiện hắn không đúng, thường lui tới cùng nhau, đi theo hắn phê sổ con, hiện giờ Mặc Lâm Uyên sống thuận buồm xuôi gió, không bao giờ sẽ gặp được vấn đề khó nhọc, cho dù gặp, hắn cũng có thể hỏi quân sư của mình-Dạ Mộc.
Nhưng hôm nay, hắn cầm một quyển sổ con có chút đau đầu.
Dạ Mộc tiếp nhận tới, vừa thấy sau đó liền cười,
"Đây là quyển thứ mấy trong tháng rồi? Ngươi mới mười lăm, bọn họ liền muốn ngươi cưới vợ nạp thiếp?"
Mặc Lâm Uyên theo bản năng kháng cự này đó, đặc biệt là thái độ lơ đãng của Dạ Mộc càng làm hắn phi thường tức giận những người xen vào việc này.
"Bọn họ chỉ là muốn nhét người vào bên ta mà thôi, xưa nay hoàng tử mười lăm đã lập chính phi, mà ta, phong hậu thì vẫn sớm cho nên bọn họ chỉ nói muốn thêm người vào hậu cung cho ta."
"Vậy chẳng phải là muốn tuyển tú?"
Trước mắt Dạ Mộc hiện ra phim truyền hình tuyển tú trước kia, đối với cái này đặc biệt tò mò,
"Vậy tuyển đi! Dù sao ngươi sớm hay muộn cũng phải tuyển!"
Nàng nói thập phần rõ ràng, cười rộ lên ngọt ngào, lại tựa hồ không phát hiện Mặc Lâm Uyên nghe được lời này mặt liền âm trầm.
"Ta không muốn tuyển."
"Hửm?"
Dạ Mộc mở to hai mắt nhìn, dùng ngón tay chọc hắn,
"Vì sao? Ngươi hiện tại mười lăm, đúng là thời điểm tuổi dậy thì đối với người khác phái ngây thơ a!"
Mặc Lâm Uyên thấy nàng không chút nào kháng cự, nội tâm có chút buồn đau.
"Bọn họ muốn ta tuyển, đều không phải người ta thích."
Dạ Mộc theo bản năng hỏi hắn,
"Vậy ngươi thích ai?"
Nàng nói xong liền cười, Mặc Lâm Uyên mấy năm nay vẫn luôn vội chính sự, sẽ thích ai nhỉ? Nữ nhân hắn gặp qua đều không có bao nhiêu.
Mặc Lâm Uyên nhịn một lát, mới áp xuống một câu "Ta thích ngươi", hiện giờ Dạ Mộc đối với cảm tình của hắn không hề phát hiện, hắn hiện tại nói cái đó thật sự quá sớm.
Mà lúc này, Mặc Điệp tới, bốn năm nay, nàng cúi đầu xưng thần, bán hết ngoan ngoãn, Mặc Lâm Uyên tuy rằng không thích nàng, nhưng cũng không có khả năng thật sự bỏ nàng, đặc biệt nàng hiện tại mỗi ngày đều tắm gội nhịn ăn, vì đã mất mà đau buồn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Mặc Điệp đã trưởng thành nghe được triệu hoán đi đến, nàng áp xuống ghen ghét với Dạ Mộc, nhìn Mặc Lâm Uyên nói.
"Ca ca, hôm nay là ngày giỗ mẫu hậu, phụ hoàng nói muốn kêu huynh đi dùng bữa để tang mẫu