Edit: Quân Ly
Sáng sớm ngày tiếp theo, Mặc Lâm Uyên lâm triều, Dạ Mộc liền đi tới cung của Thái Hoàng Thái Hậu.
Nghe được Dạ Mộc tới tìm mình, Thái Hoàng Thái Hậu vừa mới hồi cung có chút nghĩ mà sợ, bà chỉ cần vừa nhớ tới Dạ Mộc nhìn như vô hại, kỳ thật lại là đại ma đầu liền vừa hận lại vừa sợ, nhưng nàng hiện tại không thể dùng nội lực, cho nên bà suy nghĩ sâu xa một lát, vẫn là gặp Dạ Mộc.
"Thái Hoàng Thái Hậu, vạn phúc kim an!"
Dạ Mộc cười nhìn bà hành lễ, nhìn qua vui tươi hớn hở giống như những thiếu nữ khác.
Triệu Vân Cầm hồ nghi nhìn chằm chằm nàng,
"Sớm như vậy, ngươi tới làm gì?"
Dạ Mộc là tới giúp Mặc Lâm Uyên truyền lời sao?
Dạ Mộc nói,
"Ta là muốn chúc mừng Thái Hậu!"
"Ồ? Có chuyện vui gì sao?"
Triệu Vân Cầm không khỏi nhíu mày.
Dạ Mộc nói,
"Là cháu gái người, Mặc Điệp công chúa, nàng thích công tử Văn gia cho nên bệ hạ đang chuẩn bị khôi phục thân phận cho Mặc Điệp để nàng có thể vẻ vang gả đi."
Dạ Mộc nói xong, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Vân Cầm.
Triệu Vân Cầm trong lòng cười lạnh, hóa ra là tới nói lời khách sáo.
Trên mặt bà nói không biểu tình, chỉ là nhàn nhạt,
"Ồ? Vậy đây là chuyện tốt rồi, Điệp Nhi chết mà sống lại nên khôi phục thân phận.
Được rồi, chuyện này ai gia đã biết, ngươi lui ra đi."
Không phải không nghĩ làm khó dễ Dạ Mộc một chút, chỉ là bà vừa trở về, vẫn là đừng cùng hoàng đế cứng đối cứng.
Dạ Mộc lại không chịu đi, nàng như cũ cười hì hì, bộ dáng không hề tâm cơ,
"Thái Hoàng Thái Hậu, không biết người nghe qua một từ là bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở phía sau chưa?"
"Ngươi đây là có ý gì?"
Triệu Vân Cầm híp híp mắt.
Dạ Mộc nói,
"Kỳ thật nói theo ý nghĩa nào đó, bệ hạ hẳn là người thân nhất của người mới đúng."
Triệu Vân Cầm cười lạnh, ngày ngày ngóng trông bà chết, đứng mũi chịu sào nên là hoàng đế đi?
Rốt cuộc mẫu hậu hắn chính là chết ở trước mặt bà.
"Đương nhiên, ai gia cùng hoàng đế tốt xấu gì cũng là tổ tôn, ai gia tự nhiên cùng hoàng đế thân cận."
Dạ Mộc lại lắc lắc đầu,
"Không, người hiển nhiên không biết, bởi vì chỉ có ba chân ghế mới là vững chắc nhất, một khi một chân bị chặt, hai chân cũng sẽ không đứng vững, trừ phi, lại chặt một cây liền thừa một chân thì ghế mới có thể cân bằng."
Khuôn mặt nhỏ như cũ treo tươi cười, nhưng ánh mắt lại thập phần nghiêm túc.
"Cho nên, mặc kệ thế gia cùng người nói gì đó, muốn làm cái gì, người đều không nên đáp ứng mới đúng, càng không nên giúp bọn hắn, bốn năm nay người sở dĩ có thể an ổn không có việc gì chính là bởi vì ba phương quan hệ củng cố.
Bằng không, người cho rằng người có thể sống yên ổn nhiều năm như vậy sao?"
"Ngươi làm càn!"
Nha đầu này là đang nói bà nên sớm chết đi?
Tâm phúc xung quanh sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, nhưng Dạ Mộc lại một chút cũng không sợ,
"Có phải làm càn hay không trong lòng người rõ ràng, lúc trước người cùng thế gia liên thủ, giết chết Hoàng Hậu, cho nên theo bản năng đem hoàng đế trở thành địch nhân.
Không nghĩ tới, nếu hoàng đế suy sụp, tiếp theo chính là người, bằng không người cho rằng vì sao Văn gia muốn cưới một công chúa? Nói không chừng, nàng chính là dùng để thế thân? Đừng quên, nàng chính là bị người nào đó nhốt 5 năm đó!"
Dạ Mộc vốn dĩ chỉ là gạ hỏi một chút, bởi vì nàng không đoán được Mặc Điệp sẽ làm ra chuyện gì, không nghĩ tới Triệu Vân Cầm nghe xong, sắc mặt một chút liền trở nên khó coi.
Lúc trước Văn gia tìm tới bà, nói hiện giờ các hoàng tử không còn, cũng chỉ dư lại một công chúa, chỉ tiếc còn không được hoàng đế thừa nhận.
Nếu bà nguyện ý, có thể giống như trước cùng thế gia hợp tác, khôi phục thân phận cho Mặc Điệp rồi lại giết hoàng đế, chỉ cần hoàng đế vừa chết, bọn họ liền phụ tá công chúa đăng cơ.
Như vậy, Triệu Vân Cầm có thể tiếp tục nhiếp chính, thế gia không có hoàng đế gây trở ngại cũng có thể tiếp tục lớn mạnh, càng quan trọng là làm như vậy ích lợi ngang nhau, ai cũng không sợ ai đổi ý.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Chính là Dạ Mộc nhắc nhở bà, để Mặc Điệp làm con rối, nhìn như bà cùng thế gia đều có chỗ tốt giống nhau, không đánh