Edit: Quân Ly
Vì Mặc Thế Văn và Mặc Điệp chết, âm mưu còn chưa thành công liền tan thành mây khói, nhưng bầu không khí triều đình lại ngày một căng chặt, không bao lâu trong cung truyền ra tin tức hoàng đế bệnh nặng
Tuy rằng nói là sinh bệnh, nhưng kỳ thật là trúng độc, cảm xúc thoáng phập phồng liền sẽ hộc máu, làm cho cả hoàng cung đều khẩn trương.
"Là ngươi ra tay?"
Phía sau, Văn gia bí mật gặp Thái Hoàng Thái Hậu, mà Thái Hoàng Thái Hậu thần sắc không rõ.
"Ai gia còn muốn hỏi các ngươi! Có phải các ngươi ra tay hay không?"
Văn Tắc khoanh tay mà đứng, biểu tình hung ác nham hiểm,
"Chu gia cùng Chung gia ta đều hỏi qua, bọn họ tuy rằng muốn xuống tay, nhưng mỗi lần đều không thành công, cho nên chỉ có thể là người."
Triệu Vân Cầm không làm, lúc này trong cung chỉ có hai bọn họ cho nên Triệu Vân Cầm cũng không khách khí, trực tiếp đi đến trước mặt hắn.
"Ai gia nói thật cho ngươi biết, bên người tiểu hoàng đế có một tấm chắn sắt lợi hại, ai gia đã từng ra tay nhưng không làm được việc gì.
Hiện tại ai gia chỉ hoài nghi là ngươi, nói đi, ngươi hạ độc gì! Đột nhiên ra tay, có mục đích gì?"
Văn Tắc nhăn mày,
"Ta không có ra tay."
Triệu Vân Cầm hoài nghi nhìn hắn,
"Không phải ngươi thì là ai? Ngươi vẫn nên nói thật ra đi, ai gia với các ngươi vẫn là người cùng thuyền."
"Thật không phải ta."
Văn Tắc nói xong, nghĩ đến cái gì, xoay người liền đi.
Triệu Vân Cầm lại kéo lại hắn,
"Được rồi, không phải ngươi liền không phải ngươi, ngươi gấp cái gì? Đi nhanh như vậy, ngươi đã bao lâu không tới chỗ ai gia rồi, nghe nói ngươi đối với phu nhân trong phủ cũng không nóng không lạnh.
Chẳng lẽ nhiều năm như vậy, trong lòng ngươi còn nhớ thương một người chết?"
Văn Tắc mím môi, đẩy tay Triệu Vân Cầm ra.
"Chuyện kia hoàng đế đã biết, nhưng hắn giết Mặc Thế Văn cùng Mặc Điệp lại còn không tìm chúng ta gây phiền toái, trong khoảng thời gian này, người vẫn là nên thu liễm lại đi."
Triệu Vân Cầm hừ một tiếng,
"Sợ cái gì, ai gia đều ôm bệnh không ra cửa, hắn còn có thể tìm tới sao?".
truyện xuyên nhanh
"Để ý chút cũng không thừa."
Văn Tắc nói xong liền ném Triệu Vân Cầm rời đi, Triệu Vân Cầm ở phía sau dậm chân, ánh mắt cũng dần dần trở nên lạnh băng.
Sau khi ra ngoài Văn Tắc cũng không trực tiếp trở về mà đi Thái Y Đường, thông qua đủ loại thủ đoạn tìm được thái y hôm nay xem bệnh cho hoàng đế.
"Nói đi, là trúng độc thật, hay là giả trúng độc?"
Thái y kia thấy căn nhà nhỏ bốn bề vắng lặng, mới hành lễ với Văn Tắc.
"Thừa Tướng, là trúng độc thật, hơn nữa là loại độc nguy hiểm, nhưng bệ hạ cẩn thận, phát hiện nhanh, bởi vì trị liệu kịp thời, tuy rằng phiền toái chút nhưng sẽ không có trở ngại."
Văn Tắc tự hỏi một lát, đột nhiên hỏi,
"Nghe nói độc này, sẽ làm khí huyết dâng lên, cảm xúc hơi dao động liền sẽ hộc máu không ngừng?"
"Vâng, đúng vậy."
Thái y cúi đầu, trong lòng bất an, Thừa Tướng này sẽ không cho hắn cái gì để động tay với hoàng đế chứ? Đây là trăm triệu không thể, bởi vì bên người hoàng đế phòng giữ nghiêm ngặt, hắn vừa ra tay tuyệt đối sẽ chết!
Ai ngờ, Thừa Tướng lại đề ra một yêu cầu hắn chưa từng nghĩ tới.
"Hoàng đế sẽ dùng khăn để lau máu, ta muốn ngươi giúp ta trộm một cái."
Thái y kinh ngạc ngẩng đầu,
"Đây......!Đây là tử tội!"
Thân thể tóc da đến từ cha mẹ, đặc biệt là thời cổ đại quỷ thần mê tín, đồ vật như lông tóc máu thịt là tuyệt đối không thể rơi vào trong tay người khác.
Huống chi là đồ vật của hoàng đế.
"Như thế nào, ngươi không muốn?"
Văn Tắc híp híp mắt, hừ lạnh một tiếng,
"Đừng quên, thân gia tính mạng nhà ngươi đều ở trong tay ai, chuyện này, ngươi làm thì làm, không làm cũng phải làm!"
Nói xong, hắn cảm thấy có chút phiền muộn, liền đi luôn.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Mà bên kia, trong cung.
Dạ Mộc dùng khăn giúp Mặc Lâm Uyên lau mặt, sau đó có chút không vui nói,
"Lần đầu tiên thấy có người hạ độc chính mình! Thế nào, độc dược ăn ngon không?"
Nói xong liền dùng sức chà xát mặt hắn.
Chỗ bị xoa thực mau liền đỏ, Mặc