Trần ca chịu đả kích quá mạnh lập tức hôn mê bất tỉnh. Cảnh tượng trước mắt khiến bốn tên đàn em cùng ba cô ả kia sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu, toàn thân run cầm cập. Vốn bọn chúng luôn kính sợ Trần đại ca, không ngờ giờ phút này gã đã đau tới mức ngất đi, thậm chí cứ thế ngất đi mà không chút chống cự. Cả đám vốn chỉ thuộc đám lưu manh cấp thấp ở Lĩnh Hải, bình thường chuyên ức hiếp đám học sinh yếu ớt, tuy cũng thường xuyên đánh đấm ẩu đả nhưng cảnh tượng hôm nay quả thực quá mức kinh người, tới mức hoàn toàn phá hủy tâm lý ngang ngược, hống hách thường ngày. Có thể nói bọn chúng chưa từng gặp một vị sát thần nào khủng bố tới mức độ này, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng kẻ khác. Đám du côn sợ tới mức không nhấc nổi chân, chỉ có thể đứng im, mặt trắng bệch, tay chân co quắp, tâm thần hoảng loạn nhìn về phía Tiêu Thần. Vài người trong bọn chúng dựa vào nhau mới tránh khỏi run sợ tới mức ngã xuống.
- Mẹ, Tiêu Thần hắn...
Cao Thi Nhu đứng phía sau Tiêu Thần nhìn cảnh tượng trước mắt cũng cảm thấy đôi chút sợ hãi, nhanh chóng kéo tay nép vào lòng mẹ, nhịp tim đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Lúc ban ngày cô không nhìn thấy cảnh tượng Tiêu Thần phế bỏ cánh tay tên nhãi mặt đen kia. Chỉ có điều sau khi nghe bạn đồng môn thuật lại hình ảnh đẫm máu khi đó cô cũng không muốn tin ông xã mình là phần tử bạo lực như vậy. Bởi vì hắn luôn đối xử hết sức dịu dàng, săn sóc mình như vậy, bình thường tiếp xúc cũng là bộ dáng cười đùa rất vui vẻ. Nhưng ngay vừa rồi cô mới tận mắt thấy sự bạo lực của hắn, cho dù đứng phía sau cũng có thể cảm nhận được sát khí trên người Tiêu Thần, điều này khiến cho cô dù là bạn gái của hắn cũng cảm thấy chút sợ hãi.
- Không có chuyện gì, đừng sợ, chỉ là hắn phát tiết chút vượng khí tuổi trẻ thôi mà.
Phương Nhã nhẹ nhàng ôm tiểu nữ vào lồng ngực, khóe miệng lộ ý cười thỏa mãn.
Phương Nhã không hề lo lắng như Cao Thi Nhu, ngược lại còn cho chút thỏa mãn kích thích. Đây có lẽ do sâu trong lòng cô cũng có một mặt lãnh huyết, chỉ có điều bình thường rất khó có thể phơi bày nên khi gặp Tiêu Thần thể hiện khí chất bá vương khiến cô có cảm giác vui sướng. Đứng ở phía sau Tiêu Thần có cảm giác vô cùng an toàn, giống như ngăn cách hoàn toàn hai mẹ con với mọi nguy hiểm bên ngoài.
- Sao? Các ngươi không muốn học tiếng chó sủa phải không?
Tiêu Thần lạnh lùng nhìn ba tên lưu manh ngu ngốc trước mặt, ánh mắt có đôi chút thưởng thức, còn đám mấy cô ả kia hắn quyết định buông tha, dù sao chuyện ức hiếp phụ nữ quá mức hắn cũng không làm được.
- Tôi, chúng tôi..., chúng tôi học...
Dưới uy áp của Tiêu Thần, đám du côn thực sự không còn chút phản kháng, nhìn Trần lão đại nằm trên mặt đất còn chưa biết sống chết, khí huyết trong cổ họng quay cuồng. Cũng may cho bọn chúng trời đã về đêm, công viên nhỏ không có nhiều người qua lại nên bọn chúng cũng không lo mất thể diện quá mức. Cả đám quỳ gối trước mặt Tiêu Thần, cúi đầu, lưng còng xuống bắt đầu sủa.
- Tốt lắm, đứng lên đi!
Tiêu Thần còn chưa nói gì, Phương Nhã đứng phía sau đã cất lời. Ba tên nhóc lưu manh giống như được đại xá, nhanh chóng đứng dậy, ngượng ngùng hỏi:
- Cảm ơn, cảm ơn chị dâu, xin hỏi bọn em có thể đi được chưa?
- Chị dâu?
Phương Nhã nhíu mày, hiển nhiên rất không hài lòng với cách xưng hô như thế, nàng là nhạc mẫu tương lai của Tiêu Thần, sao bỗng chốc lại trở thành bà xã của hắn?
- Ặc! Cút đi!
Tiêu Thần vui vẻ mắng, ba tên kia như được đại xá, khom người chạy như bay khỏi hiện trường.
- Tiêu Thần! Ngươi là đồ chết tiệt!
Trong lòng Phương Nhã thầm mắng, ánh mắt có chút oán hận nhìn Tiêu Thần mặt đang lộ vẻ đắc ý, có điều trực giác khiến nàng sinh chút sợ hãi, tiểu tử này không phải cũng có ý đồ với nàng thật sao? Mình dù sao cũng là mẹ của bạn gái hắn đó nha!
Ba cô bé kia