Năm phút sau, Trần Trung thở dồn dập ngồi bệt xuống đất, mặt gã lúc trước đã trắng bệch giờ lại càng thêm thảm hại, dùng từ mặt cắt không giọt máu cũng không hề quá đáng. Quả thực là vô cùng đáng cười, bản thân luyện tập hai mươi năm, vẫn luôn tự hào vì Súc Cốt công nhưng trước mặt thiếu niên mới chỉ mười bảy mười tám này chỉ giống như kẻ vô lực. Công phu Súc Cốt của tiểu tử này chắc chắn vượt quá ba thành, ít nhất phải đạt tới quá bốn thành, hơn nữa có vẻ như hắn còn chưa xuất toàn lực.
Hai người Tiêu Thần chiến đấu thật sự giống như chuyện không tưởng. Đám đàn em và Hà Đạo dường như hoa mắt nhìn hai người trong sân. Cảnh tượng như vừa rồi chỉ có trong kịch hoặc phim võ hiệp xuất hiện trên TV. Súc Cốt công sao? Tiêu Thần vốn là một người cao lớn tới một mét tám, không ngờ lúc khai triển công phu chỉ còn một mét. Nói co rút đầu liền co rút đầu, giống như làm ảo thuật, hiệu ứng quá mạnh thật sự khiến người xem phải kinh ngạc.
- Tiêu Thần, ngươi vừa mới...
Hà Đào vỗ mạnh vào đầu, có chút không dám tin những gì mình mới chứng kiến.
- Ha ha, Đào ca không cần hỏi, có cơ hội tôi sẽ nói cho anh biết, chỉ là Súc Cốt công thôi mà...
Tiêu Thần vỗ vai Hà Đào, sau đó quay lại quát Trần Trung:
- Nếu ngươi muốn, ta sẽ dạy ngươi Súc Cốt công chính tông, chỉ có điều sau này sợ rằng ngươi phải gọi ta một tiếng lão Đại rồi.
- Tôi tình nguyện! Tôi tình nguyện!
Nghe nói như thế, ánh mắt Trần Trung đang có chút sa sút liền cuồng nhiệt hẳn lên. Gã vốn là một kẻ cuồng võ thuật, nếu có thể luyện Súc Cốt công tới cảnh giới như Tiêu Thần thì dù sau đó có bắt gã phải chết Trần Trung cũng không hề chớp mắt.
Có nam nhân tự nguyện chết vì mỹ nữ, có người vì tiền tài, kẻ lại vì huynh đệ và đương nhiên cũng có kẻ vì võ công mà nguyện chết.
Thế giới rộng lớn, kiểu người nào cũng có!
- Vậy thì tốt rồi, dẫn đám đàn em của ngươi đi đi, sau đó quay lại tìm ta.
Tiêu Thần không nói nhiều lời mà ném một mảnh giấy có ghi số điện thoại về phía Trần Trung.
...
Đầu tiên là đánh bị thương thiếu niên mặt đen, sau đó bị dẫn tới quân khu gặp gỡ tiểu ma nữ Hồ Tư Doanh, tiếp theo cứu tiểu ma nữ vào bệnh viện. Rồi lại trải qua việc khôi phục thần kỳ trong bệnh viện, trong công viên gặp phải đám lưu manh, cuối cùng tới chỗ Hà Đào đụng phải đám xã hội đen Trần Trung này.
Hôm nay quả thật là một ngày gặp nhiều chuyện.
Bốn rưỡi sáng, Tiêu Thần rút cuộc về tới cửa nhà mình, móc chìa khóa mở cửa, thở ra một hơi, vào tới nhà tối đen cũng không bật điện lên mà nhảy ngay lên giường ngủ một giấc. Lúc tỉnh dậy hắn cởi quần áo vứt lên mắc sau đó chui vào phòng tắm thả mình thư thái.
- Ào ào ào.
Để nước lạnh ngấm vào toàn thân, Tiêu Thần cẩn thận vệ sinh mọi bộ phận thân thể từ đầu tới chân, từ miệng tới tiểu huynh đệ.
Vừa phun nước lạnh lên tiểu đệ đệ, Tiêu Thần vừa ngâm nga một bài hát tình cảm ướt át " Một cảnh hè, một cảnh thu". Trong đầu tưởng tượng sự việc sẽ phát sinh vào buổi tối nay, vì hôm nay thứ sau là ngày hắn chuẩn bị đi gặp mẹ con Hồ Tú, hơn nữa có thể ngủ lại đó. Ực, không phải suy nghĩ nhiều, nhất định sẽ là một tối khoái hoạt, cùng nhau vui vẻ đại chiến nam nữ một hồi.
Buối tối phải dùng tư thế nào với chị đây? Quan âm ngồi đài sen? La Hán đẩy xe bò? Thế sáu chín? Nếu không thì dùng tư thế cưỡi ngựa kinh điển. Ực, không được, chị Tú yếu đuối như thế sao có thể chịu được sự thảo phạt mạnh mẽ của mình. Chi bằng làm vài tư thế bình thường thôi, nam trên nữ dưới hoặc nữ trên nam dưới, được, quyết định như vậy. Làm người dịu dàng một lần,