- Oạch.
Thanh niên cường tráng nằm thảm trên mặt đất, vẻ mặt rất buồn bực. Gã vội vàng xuất trận đầu tiên, ai ngờ tên mặt trắng này lại là một cây thương cứng, lúc nhận ra thì thật sự đã giống như tự tìm tử lộ.
Tiêu Thần tiến đến bên cạnh đối thủ, bước chân đè mạnh lên tay trái của gã.
- A!
Tay trái thanh niên cường tráng bị thương nặng, lại thêm Tiêu Thần đè vào nên đau đớn vô cùng, trên trán mồ hôi lạnh vã ra, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, gã chuẩn bị tư thế ra tay phản kháng.
- Đừng nhúc nhích! Tay trái của ngươi gãy rồi! Để ta trị thương cho!
Tiêu Thần hung hăng trừng mắt nhìn tên thủ hạ. Gã không còn ý kháng cự lại nữa, chỉ quay mặt đi, để cho Tiêu Thần tiếp tục nắn lại xương tay trái cho mình.
- A! A!
Lại một tiếng kêu thảm thiết giống như heo cắt tiết, Tiêu Thần vặn mạnh tay trái gã thanh niên, rồi kéo thẳng xuống thật mạnh! Tiếp theo lại dùng sức đẩy lên trên rất nhanh.
- Rắc!
Một tiếng giòn tan, cánh tay gã thanh niên bây giờ đã tốt hơn lúc trước.
- Tốt rồi! Thử cử động một chút xem, chỉ là ngươi phải cẩn thận một chút, các đốt ngón tay vẫn chưa hết đau đâu.
Tiêu Thần đứng lên, nói với gã thanh niên. Gã nằm trên mặt đất cẩn thận cử động cánh tay trái, đau đớn lúc trước hiện giờ đã biến mất, chỉ còn một chút chỗ đang còn sưng, hơi đau.
- Tốt rồi! Ta thật sự không sao nữa.
Gã thanh niên lại một lần nữa tràn đầy sinh khí đứng lên, hưng phấn tiến đến ôm bổng Tiêu Thần lên.
- Chụt!
Thừa dịp Tiêu Thần không để ý, gã liền hôn lên mặt Tiêu Thần.
- Được lắm! Chú em quả thật rất mạnh, anh đây phục rồi.
.......
Có gã thanh niên là giáo huấn, các trận khiêu chiến tiếp theo trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Những kẻ thực lực không bằng y thì thành thật đứng xem, không dám lên tự làm xấu mặt mình. Sau gần hai tiếng kiểm tra, mười tổ trưởng đã được chọn ra một cách thuận lợi. Sấu Hầu lập tức tuyên bố, bắt đầu từ bây giờ một trăm người này không cần tiếp tục ở trong mật thất dưới đất nữa. Tất cả đều giao cho Thiết Quân chỉ huy mười tổ dẫn đi làm các nhiệm vụ, một thế lực mới cứ như vậy đổ bộ vào Lĩnh Hải một cách lặng yên, không chút động tĩnh.
- Ặc! Mẹ kiếp, lần tới nhất định phải cướp lại của tên Sấu Hầu kia một lần mới được.
Nhớ lại vừa rồi mình bị thịt mất tấm chi phiếu tám trăm vạn, Tiêu Thần lòng đau như cắt. Hắn nghĩ thầm trong bụng ngày sau nếu có dịp nhất định phải chơi lại Sấu Hầu một vố thật đau.
Lúc này, Tiêu Thần đồng học đang cưỡi chiếc xe máy mới lượn qua một ngã tư của Lĩnh Hải. Hiện giờ là giữa trưa, Tiêu Thần định sẽ đến thẳng chỗ Hồ Tú luôn, không cần chờ đến buổi tối nữa. Đi đến trước tiện thể ở chỗ nàng ấy ăn cơm luôn, buổi chiều nghỉ ngơi, đến xế chiều có thể “ đấu vật “ với Hồ Tú. Dù sao cũng còn hơn là đứng phơi nắng ngoài này nhiều lắm.
- Ồ? Ai kia?
Ngay khi Tiêu Thần sắp quẹo vào khu Hồ Tú ở thì hắn thấy một chiếc Santana 2000 màu đen qua gương chiếu hậu. Chiếc xe này nãy giờ vẫn đi theo Tiêu Thần, chủ xe là một người đàn ông đeo kính đen.
- Đúng là tìm chết! Dám quấy rầy ta đi “ đấu vật “ với Hồ Tú.
Tiêu Thần mắng thầm trong lòng. Đến một ngã tư hắn lừa chiếc xe kia rẽ vào một ngõ nhỏ. Chiếc Santana 2000 vẫn theo sát phía sau.
Chỗ Hồ Tú ở cách khá xa trung tâm Lĩnh Hải, sau khi Tiêu Thần quặt vào ngõ nhỏ, chỉ trong chốc lát đã ra tới ngoại ô thành phố.
Chiếc Santana 2000 phía sau dường như biết Tiêu Thần đã phát hiện ra. Tiêu Thần nhìn qua gương chiếu hậu, thấy từ trong xe một kẻ vươn đầu ra, trên vai đang vác một khẩu súng phóng lựu. Tiêu Thần vội đánh tay lái, tránh lựu pháo đang bắn tới.
- Ầm!
Viên đạn pháo sượt qua đuôi xe Tiêu Thần,