Cách đó hơn năm thước, một chiếc xe màu đen đỗ lại lặng yên không một tiếng động. Từ trên xe đi xuống là mấy người đàn ông cao lớn áo đen vây quanh bảo vệ một gã trung niên. Gã trung niên này cao gần hai thước, tay để trần, tóc húi cua, tướng mạo hung ác, trên mặt có một vết sẹo dài màu đen tiến đến hỏi Tiêu Thần.
- Ngươi chính là người đả thương Tiểu Đông Đông nhà ta?
Người đàn ông trung niên vừa hỏi vừa ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ. Bọn thuộc hạ hiểu ý liền vội vàng chạy đi đỡ Trầm Tiểu Đông đứng lên, còn mấy tên nam sinh đi theo Trầm Tiểu Đông thì chẳng có ai thèm ngó ngàng tới.
Mấy tên thủ hạ đỡ Trầm Tiểu Đông đến trước mặt người đàn ông trung niên. Người trung niên nhíu mày, nhưng lại phun ra một câu nói làm mọi người suýt ngã nhào:
- Tốt! Tốt lắm! Khiến Đông Đông nhà ta thành ra thế này! Ngươi làm rất tốt!
Lời nói cũng không có gì dọa người nhưng vấn đề ở đây là không ngờ hắn đổi giọng như một mụ đàn bà, làm người khác nghe được muốn buồn nôn.
- Ặc!
Tiêu Thần cũng hai người Tiểu Hà suýt nữa không nhịn được cười, ngay cả người rụt rè nhút nhát như Hinh Nhi cũng phải cố gắng lắm mới nhin được không cười to thành tiếng, vị Trầm thúc thúc này cũng thật sự quá ác tâm đi.
- Cha! Con đau chết mất! Cha nhất định phải giết hết bọn chúng!
Thấy ông bố oai phong của mình xuất hiện, Trầm Tiểu Đông bớt lo lắng trong đầu, cố chịu đựng cơn đau nhức, đẩy hai tên đại hán áo đen đang đỡ hắn ra.
- Được! Được! Giết hết bọn chúng! Nhất định phải giết hết bọn chúng.
Ông bố “ vĩ đại “ vội gật đầu an ủi thẳng con bảo bối của mình, xoa xoa cái mặt béo của Trầm Tiểu Đông rồi thở dài.
- Được rồi, Đông Đông ngoan của cha, để cha đưa con tới bệnh viện trước được không?
- Sặc!
Lúc này không chỉ có Tiêu Thần cùng hai người Hinh Nhi, Tiểu Hà cảm thấy buồn nôn mà ngay cả người bảo vệ trung niên kia cũng muốn ói ngay tại chỗ.
tyeg
- Mẹ kiếp! Cười cái gì mà cười! Chưa thấy ai đẹp trai như ta sao?
Ông bố của Trầm Tiểu Đông bị cười nhạo, tức quá liền buông thằng con bảo bối ra, hai tên đại hán áo đen rất nhanh nhẹn đỡ lấy, nhưng cũng không mang hắn đi mà vẫn đứng ở đấy, chỉ vào Tiêu Thần quát:
- Hôm nay tao sẽ giết mày! Mày muốn chết kiểu gì? Bị ném xuống sông Lĩnh Nam cho cá ăn hay bị một đám heo nái luân phiên cưỡng bức đến chết?
- Ách!
Đang ôm bụng cười to, Tiêu Thần nghe được cũng phải sợ run lên vài giây, không nghĩ đến hai cha con người này cũng rất biết thưởng thức, cười nói:
- Không nghĩ đến tyeg hai cha con các ngươi cũng có hứng thú với heo nái! Hay là ta lưu ngươi lại cho mấy bà heo nái ấy nhé!
- Kỳ thật ta rất tán thưởng ngươi, mặc dù còn đang nhỏ.
Trầm Đại Sơn cười nói.
- Ngươi là người thứ ba dám ở trước mặt Trầm Đại Sơn Ta kiêu ngạo như thế, nếu không phải vì con trai bảo bối của ta thì ta thật sự muốn cùng ngươi kết thành bằng hữu.
Trầm tyeg Đại Sơn có chút tiếc hận lắc lắc đầu. Hắn nghĩ rằng chỉ cần một tay cũng có thể tát chết thanh niên trẻ tuổi cao một thước tám trước mắt, Tiêu Thần căn bản không có một chút vọng hoàn thủ nào.
- Uh, ta hiểu rồi, người thứ tyeg nhất là đứa con tương lai chắc chắn giống heo như ngươi này, người thứ hai có lẽ chính là lão bà hình dạng giống khủng long của ngươi.
Tiêu Thần cười gật đầu, cảm thấy rất vui khi nói giỡn Trầm Đại Sơn.
- Ngươi không ngờ lại đoán được!
Trầm Đại Sơn há to miệng kinh ngạc trong chốc lát, trong mắt hiện lên một tia sát ý, tàn nhẫn nói:
- Nhưng ngươi sai rồi, lão bà của ta là người mẫu quốc tế, rất xinh đẹp, căn bản không phải là khủng long.
- A!