Thời gian đã là 6h30 rồi, nghĩ đến Hồ Tú trong xe cũng đã ngủ được tiếng rồi, Tiêu Thần cũng không có ý định cùng mấy tên rắm thối này tiếp tục dây dưa, trực tiếp hướng Thẩm Đại Sơn giơ ra hai ngón giữa.
- Cha! Không cần cùng hắn nói cái gì mà đạo nghĩa giang hồ! Mấy người cùng tiến lên!
Thẩm Tiểu Đông lập tức nhắc nhở Thẩm Đại Sơn, vốn tyeg đang khá là giữ thể diện, làm sao quản được nhiều như vậy, lắc lắc tay, bốn tên to con áo đen phía sau, có ba tên bật người đi tới bên cạnh Thẩm Đại Sơn, chỉ để lại một người đỡ lấy Thẩm Tiểu Đông.
- Các ngươi, các ngươi thật không biết xấu hổ! Không ngờ lấy nhiều khi ít!
Chu Tiểu Hà tức giận hô lên, vẻ mặt Hinh Nhi cũng rất bất bình, về phần cái vị trung niên bảo an đứng một bên kia, không biết đã thừa lúc mọi người không để ý chuồn đi từ lâu rồi, cho dù là Tiêu Thần thật sự cho y bí phương bảo dưỡng phỏng chừng y cũng không dám quay lại.
- Hừ, mày nhiều chuyện vậy! Lão tử chính là lấy nhiều khi ít đấy thì làm sao?
Thẩm Tiểu Đông hừ lạnh nói, ba tên mặc áo đen đứng chắn trước mặt Thẩm Tiểu Đông, còn Thẩm Tiểu Đông thì nhân cơ hội nhanh chóng phục hồi thể lực.
- Lên! Bắt lấy nó! Đem nó ra ngoài phế đi.
Thẩm Đại Sơn lớn tiếng ra lệnh, ba tên áo đen to con đều lao về phía Tiêu Thần. tyeg
Nơi này dù sao cũng là trường học, chẳng lẽ phải ở chỗ này giết người, nhưng chỉ cần cắt tay chặt chân thôi cũng đã gây ra động tĩnh không nhỏ rồi, Thẩm Đại Sơn cũng không phải là chưa làm những chuyện như thế bao giờ, giết người chặt tay đã làm không ít lần rồi.
Y đứng phía sau ba tên áo đen to con, trong mắt đã tóe ra tia lửa âm u lạnh lẽo rồi, khi nãy bị Tiêu Thần làm mất mặt, hơn nữa lại là là trước mặt đứa con bảo bối duy nhất nữa chứ. Thím có thể chịu, nhưng chú nhất định không thể nhẫn, nhất định tyeg phải phế bỏ Tiêu Thần mới có thể hả mối hận trong lòng y.
- Ách, tiểu Hà, em muốn làm cái gì?
Hinh Nhi đứng một bên xem kéo Tiểu Hà đang muốn lao vào vòng chiến trở lại.
- Em đi giúp chú, bọn nó ba tên, chú chỉ có một mình, có thêm em trợ giúp cũng tốt.
Chu Tiểu Hà nói.
Ba đánh một rõ tyeg ràng là không công bằng, lão hổ không ra tay thì nghĩ ta là mèo chắc?
- Em cứ ngoan ngoãn ở chỗ này đi, chị tin tưởng anh Tiêu nhất định sẽ làm được.
Không biết từ khi nào Hinh Nhi cảm thấy được anh chàng họ Tiêu này khiến cho cô rất tin tưởng, cô tin rằng Tiêu Thần sẽ đánh ngã được cả ba tên kia, nên cô hoàn toàn không sốt ruột, cười nói với Tiểu Hà:
- Em mà xông lên, chỉ là cho anh Tiêu thêm phiền toái, anh ấy còn phải phân tâm ra lo cho em, nói gì chứ với cái thân thể này của em, không cần đến một đấm của tên áo đen kia, em đã gục rồi, còn hỗ trợ cái gì nữa.
- A? Hinh Nhi, chị tại sao có thể nói em như vậy chứ?
Chu Tiểu Hà không phục lắm, sắn tay áo lên, lộ ra cánh tay đầy thịt, nghiến răng nghiến lợi gồng lên mấy khối cơ bắp, hét lên:
- Nhớ năm đó bà cô này còn là quán quân môn ném đĩa trong trường học đấy!... Này tên áo đen kia, còn không lập tức quỳ xuống xin tha trước âm uy của bà nội đây.
- Xì...
Hinh Nhi cũng bị động tác của Chu Tiểu Hà làm cho bật cười, mà bốn người trong sân đã bắt đầu quần đấu nhau.
- Haaa....
Ba tên áo tên đều gầm nhẹ một tiếng, hai người ở phía trước, tyeg một người phía sau, cả ba đều lao thẳng về phía Tiêu Thần.
Hai tên đằng trước một tên đánh bằng