Mẹ của Nhị Oa Tử tên là Tạ Khánh Phương, năm nay bốn mươi bốn tuổi, Nhị Oa Tử năm nay mười bảy tuổi, nhưng vẫn kém nửa năm so với Tiêu Thần.
Chồng của Tạ Khánh Phương tên Dương Đại Hải, ở một làng chài nhỏ cạnh một bờ biển ở tỉnh X, trong thôn này vợ chồng Dương Đại Hải coi là như kết hôn sinh con muộn rồi, cho đến khi năm năm sau khi kết hôn, Tạ Khánh Phương mới mang thai Nhị Oa Tử, sau khi có Nhị Oa Tử, một nhà ba nhân khẩu trải qua mấy năm sống vui vẻ hạnh phúc.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tầy gang, khi Nhị Oa tử lên mười tuổi, Dương Đại Hải không ngờ chết dạt nơi khơi xa, Tạ Khánh Phương lại lâm trọng bệnh, cho đến bây giờ bệnh cũng sắp đến lúc nguy kịch rồi.
Cũng may bạn học Tiêu Thần xuất hiện rồi, trước tiên gọi ngay Khỉ Ốm đến trước, gọi một chiếc xe, đưa Tạ Khánh Phương đến một bệnh viện trực thuộc thành phố.
Xe chạy đến bệnh viện trong trung tâm thành phố, viện trưởng bệnh viện Trần Nhân Hoa đã dẫn theo một đoàn nhân viên cán bộ của bệnh viện đợi ở bên ngoài, mấy hàng thầy thuốc y tá ngay tức thì đã chuyển Tạ Khánh Phương vào phòng cấp cứu, bọn họ có khí thế lớn như vậy, lại khiến cho ba người Tiêu Thần cảm giác hoảng sợ.
Tiêu Thần may là biết được Hồ Trường Nghĩa giúp liên lạc đến bệnh viện này, nhưng Nhị Oa Tử lại sợ hãi, vốn dĩ Tiêu Thần gọi một chiếc xe cao cấp đến, anh ta cũng rất kinh ngạc rồi, mà đến cả viện trưởng của bệnh viện cũng lôi kéo tay của mình.
- Đồng chí Dương Nhị Oa, anh yên tâm, tôi thay mặt toàn bộ bệnh viện bảo đảm rằng, nhất định sẽ điều dưỡng cho mẹ của anh tốt nhất, để bà ấy nhanh chóng khỏe lại, sống hạnh phúc.
Trần Nhân Hoa năm nay vừa mới tròn bốn mươi tuổi, là viện trưởng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của thành phố Lĩnh Hải.
- Đồng chí Tiêu Thần, anh dẫn đồng chí Dương Nhị Oa đến phòng Vip nghỉ ngơi trước đã, sau khi Tạ Khánh Phương kiểm tra xong, tôi sẽ lập tức báo cáo với anh.
Trần Nhân hoa cũng chú ý đến Tiêu Thần đang đứng cạnh Dương Nhị Oa, gã đương nhiên biết người đứng trước mặt đây mới là nhân vật chính, có thể khiến cho Hồ Trường Nghĩa đích thân gọi điện thoại nghiêm khắc đốc thúc mình cũng chỉ có vị tiểu gia này thôi.
Có thể leo lên vị trí này trong ngành y khi còn trẻ tuổi như vậy, Trần Nhân Hoa cũng rất hiểu đạo làm quan, người nào nên đắc tội, người nào nên hầu hạ cho tốt, gã cũng rất rõ ràng. Càng làm cho gã kiêng kị chính là, Hồ Trường Nghĩa không riêng gì lời nói trong điện thoạt nghiêm khắc yêu cầu gã phải làm tốt chuyện này, mà kêu cháu gái bảo bối của ổng qua luôn, khi vừa mới gặp vị đại tiểu thư kia, Trần Nhân Hoa không khỏi hai mắt sáng lên, cô gái này vô cùng trẻ trung xinh đẹp, có thể nói là rất xinh đẹp, nhưng tiếp đó tiểu ma nữ Hồ Tư Doanh lại khiến cho gã hết sức đau khổ, cô muốn đích thân mình chọn phòng bệnh cho Tạ Khánh Phương.
Tiểu ma nữ lại bắt đầu ra tật xấu, đó là một đống một đống, miệng nói không ngừng, chút thì màu khăn trải giường không được, lát nữa là ánh sáng trong phòng không tốt, rồi vòi phun trong phòng tắm không tiện dùng, cũng may là những chuyện này cũng không phải là những y tá cấp dưới đi làm, cũng không làm phiền được đến viện trưởng như gã, bằng không một người làm viện trưởng như gã sẽ khó xử đến mức muốn tự sát cho rồi.
Hai người Tiêu Thần được ba cô y tá xinh đẹp mời vào phòng Vip nghỉ ngơi, mở điều hòa, rồi nhiệt tình rót trà, mở ti vi màn hình lớn LCD trong phòng lên xem, lại còn mở hai cái máy tính, sau đó ba y tá với khuôn mặt tươi cười lui ra ngoài.
- Đại ca, anh, anh rốt cục là ai?
Nữ y tá vừa mới ra ngoài, Nhị Oa Tử đã chạy đến trước mặt Tiêu Thần hỏi.
Nhị Oa Tử từ khi vừa mới bước chân xuống xe, trong lòng đã đầy nghi vấn, bây giờ lại càng vô cùng kinh ngạc, thể diện của ông anh này thật lớn, phải biết rằng những người này, người nào cũng trên cao vời vợi, làm gì có thể có vẻ mặt ôn hòa với hạng