Hơn mười hai giờ, rốt cuộc tìm được một bênh viện mở 24 giờ.
Sau khi tiến hành băng bó vết thương, Đường Diệm Vân được đưa vào một gian phòng bệnh xa hoa.
- Thi Nhu, em trước tiên đi tắm sau đó ngủ một chút đi, anh trông cô giáo Đường cho
Tiêu Thần thấy ánh mắt Cao Thi Nhu có chút mệt mỏi, rất là không nở
Thiết bị ở phòng bệnh này coi như đầy đủ, bên trong chẳng những có phòng tắm, điều hòa các loại, còn có thêm một giường lớn để cho người nhà bệnh nhân nghỉ ngơi.
- Em không sao, em đi tắm trước, chúng ta thay nhau chăm sóc cô giáo Đường
Cao Thi Nhu trợnmắt liếc Tiêu Thần một cái, Tiêu Thần chính hắn cũng hao phí rất nhiều thể lực rồi, vừa rồi còn cõng Đường Diệm Vân đi một quãng đường xa như vậy.
- Ừ, được.
Tiêu Thần cười cười. Cao Thi Nhu từ trong tủ quần áo tìm được một bộ quần áo màu trằng rồi tiến vào phòng tắm.
Cao Thi Nhu đi tắm, Tiêu Thần một mình chăm chú nắm lấy tay của Đường Diệm Vân, đặt trên mặt mình, rất tự trách nói:
- Chị Diệm Vân, xin lỗi, đều là em liên lụy chị
Đường Diệm Vân bên cạnh còn treo một bịch nước biển, căn bản không nghe được lời của Tiêu Thần, cô chỉ im lặng nằm trên giường bệnh. Sắc mặc Đường Diệm Vân tuy rất trắng xanh, lại khiến cho người ta cảm thấy rất xinh đẹo, tựa như một đóa tuyết liên, băng thanh thánh khiết
- Chị Diệm Vân, chị đẹp quá.
Tiêu Thần hôn lên mu bàn tay của Đường Diệm Vân, tham lam mút lấy ngón tay nàng, nghe tiếng nước “ào ào” trong phòng tắm, Tiêu Thần cúi đầu hôn lên môi Đường Diệm Vân
- Ừm, thơm quá, em hôn lại một cái.
Tiêu Thần lại hôn.
-Thật sự thơm quá, chị Diệm Vân, nếu chị không phản đối, em lại hôn thêm một lát.
Tiêu Thần tự sướng hồi lâu, thật lâu cũng không chịu buông tha cái miệng nhỏ của Đường Diệm Vân, thẳng đến khi hô hấp của Đường Diệm Vân có chút nhanh hơn, Tiêu Thần mời buông tha cái miệng của cô, hôn lên trán cô một cái rồi mới bỏ qua.
- Chị cuối cùng là thuộc về em
Tiêu Thần tiến tới bên tai Đường Diệm Vân, nhẹ giọng nói:
- Cả đời chị đều thuộc về em, đừng mong sẽ đi cùng người khác.
- Chị Diệm Vân, nếu chị phản đối, bây giờ nói ra, em nhất định sẽ không để ý, tốt xấu em cũng là một người có thân phận có sĩ diện, không thể cưỡng bức gái nhà lành đúng không?
Tiêu Thần lôi kéo bàn tay nhỏ của Đường Diệm Vân, nhẹ nhàng vỗ, không cẩn thận vỗ vào khối ngọc trên cổ mình, hắn lúc này mới nghĩ tới điều gì đó.
- Ách, thiếu chút nữa quên khối Thiên Dương Ngọc này, không phải rất có hiệu quả đối với trị liệu sao?
Tiêu Thần mừng rỡ, nghĩ tới chính mình lần trước quăng rắm. Ù ù cạc cạc không sao thì tốt rồi, không quan hệ tới khối Thiên Dương Ngọc này, tuy răng chưa từng thử qua, nhưng Tiêu Thần vẫn đem khối ngọc trên cổ mình lấy xuống, đeo lên cổ Đường Diệm Vân.
- Em nói nhiều như vậy, chị cũng không phản đối, em đây liền quyết định cho chị làm vợ của em
Tiêu Thần da mặt dày thật, đã đến một trình độ thường nhân chỉ có thể ngước nhìn, tay hắn cũng đã nắm, miệng cũng đã hôn, hài lòng ngồi ở mép giường, có lẽ là đã thật sự mệt mỏi, vô tình vùi đầu ngủ mất.
…
- Cô giáo Đường, cô xem mặt thằng bé kia đi, thật đáng yêu
- Đúng vậy, thằng bé kia dùng đầu tâng được bóng ca su cao như vậy.
Sáng sớm, Tiêu Thần đã bị âm thanh cười đùa của hai cô gái đánh thức, duỗi lưng một cái, chỉ thấy hai cô gái đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, không biết đang thảo luận chuyện gì.
- Diệm Vân, cô giáo Đường, cô đã khỏe rồi?
Khiến cho Tiêu Thần khiếp sợ chính là, dường như Đường Diệm Vân không hề xảy ra chuyện, cùng Cao Thi Nhu hai người đứng ở cửa sổ vừa cười vừa nói, Đường Diệm Vân còn nhảy hai cái, hoàn toàn không giống người vừa tối hôm qua bị trọng thương.
- Tiêu Thần, em tỉnh rồi sao.
Đường Diệm Vân quay đầu nhìn Tiêu Thần, sắc mặc cô khôi phục