- Tiểu Ngân, vậy chúng tôi chờ anh ở thành phố Lĩnh Hải.
- Ừ, chúng ta chờ anh lần sau lại đến. Nhưng dù thế nào cũng phải giữ lời à.
- Vậy tôi đây lần sau lại cùng anh trao đổi về chuyện bao dưỡng, Tiểu Ngân không nên quên tôi đấy, tôi là kêu Cam Thúy Hoa.
. . .
Lực ảnh hưởng của ngôi sao rất phi thường, Thượng Dật Ngân nói mấy câu, một số hâm mộ nhao nhao tản ra, một phòng chờ lớn lại trở nên trật tự, các nhân viên an ninh thấy người đều tản ra, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nữ trung niên bảo vệ đi đến trước mặt Thượng Dật Ngân, khẽ cười nói:
- Rất cảm ơn anh, Thượng Dật Ngân tiên sinh, cảm ơn anh đã hỗ trợ và hiểu được công việc của sân bay chúng tôi.
Mặt của nữ bảo vệ tuy rằng mỉm cười, nhưng trong lòng cũng rất căm hận kinh khủng.
Y có tiền như vậy, nổi danh như vậy, y tự mình ngồi máy bay riêng. Sao lại phải chen chúc chuyến bay của công chúng thế này, gây ra động tĩnh lớn như vậy, vốn lão nương đang muốn cùng một gã đàn ông trẻ tuổi cấp dưới Đều bị anh làm hỏng cả.
- Ha hả, cô nói đùa rồi, công việc của cô và cấp dưới của cô cũng là vì đất nước, vì nhân dân, là nên thông cảm sự vất vả của cô, chỉ là lần này gây phiền phức cho bà và sân bay, kính xin bà thứ lỗi.
Thưởng Dật Ngân cười xòa.
Ừ, gã này coi như là một ngôi sao có lễ phép, lão nương bỏ qua cho cậu, nhanh đi về cùng thuộc hạ
- Thượng Dật Ngân tiên sinh, anh nói quá lời, anh đến sân bay Phổ Đông của chúng tôi, đó là tăng sinh khí cho sân bay của chúng tôi, nào có bất tiện, căn bản không có chuyện này.
Nữ trung niên an ninh vẫn mỉm cười, sau đó khoát tay nói.
- Nghe nói anh muốn đi chuyến bay đến Bắc Kinh, chuyến bay gần nhất đến Bắc Kinh sắp cất cánh, vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy anh, chúc anh đi đường vui vẻ, hoan nghênh anh lần sau lại đến sân bay của chúng tôi.
- Nhất định.
Thượng Dật Ngân cười nói, tạm biệt nữ trung niên an ninh, lại ngồi xuống, hai cô gái sinh đôi xoa bóp bả vai cho y, xung quanh là một số người nữ ái mộ đang ngồi, ánh mắt sáng lên.
- Giọng nói của gã kia sao mà quen thuộc?.
Thấy người chung quanh đều ngồi trở lại, Tiêu Thần hơi nghi hoặc, giọng nói của gã minh tinh tên là Thượng Dật Ngân kia dường như đã được nghe qua ở đâu, nhưng Tiêu Thần nhớ không ra.
Tiêu Thần cũng không thích xem một số kịch bọt biển gì, thứ kịch truyền hình, thậm chí ngay cả điện ảnh đều rất ít xem, duy chỉ có xem toàn bộ phim hoạt hình được sản xuất trong nước, giống như các loại phim hoạt hình “ Anh em Hồ Lô “ Mèo xanh “ , “ Lão sói xám “ , cho nên cho dù gã nam minh tinh tên là Thượng Dật Ngân có vẻ rất nổi danh, nhưng Tiêu Thần không có một chút ấn tượng gì với y.
Tiêu thần nhìn Thượng Dật Ngân đang ngồi cách đó không xa, hai ả sinh đôi, một người xoa vai, một người xoa chân, gã đó chỉ ngồi hưởng thụ.
- Mẹ nó, đồ giả dối. Này mà cũng gọi là nhân vật của công chúng, trước mặt mọi người, làm ra sự tình như thế, thật sự là khiến người không thể chịu đựng được.
Trong lòng Tiêu Thần không vui, trên thực tế là hắn nuốt không trôi nho liền nghĩ là nho chua, hai ả sinh đôi kia, muốn đẹp có đẹp, có da thịt thì có da thịt, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người, nhất là mái tóc màu vàng kim càng khiến cho mọi người nghĩ ngay đến phim pháo chiến (đây chắc là mấy kiểu phim 3X) Âu Mĩ.
- Hửm? Đó là cái gì?
Thị lực của Tiêu thần rất tốt, nhất là sau khi rèn luyện thân thể đến tầng thứ hai, hắn liếc mắt nhìn thấy một khối ngọc trên cổ của Thượng Dật Ngân, là một khối ngọc màu tím hình sói.
- Đúng, tại sao là gã này.
Tiêu Thần rất nghi hoặc, đứng lên đi đến, kéo rương hành lý, đi tới Thượng Dật Ngân.
Tiêu Thần kéo rương hành lý đi tới trước