- Em cảm thấy duyên phận mà người Nước cộng hoà các anh thường hay nói là một thứ vừa hư ảo lại thực tế, nếu chính anh không nắm chắc cơ hội, thì cơ hội đánh mất duyên phận sẽ càng lớn, nếu anh có lòng muốn giữ lại nó, có thể đem duyên phận nắm chặt hơn.
AlyYa ngồi ở trên đùi Tiêu Thần, đầu tựa vào vai Tiêu Thần.
Tiêu Thần vuốt ve mái tóc vàng dài của cô, khen:
- AlyYa, em thật sự có tư chất làm một nhà triết học tiếng Trung, ha ha.
- Đại Pháo, em muốn cắn anh, anh cho phép chứ?
AlyYa ghé vào bên tai Tiêu Thần hạ giọng nói.
- Cắn anh? Cắn chỗ nào?
Tiêu Thần có chút vui sướng lên, hay là AlyYa muốn đặc biệt phục vụ mình?
- Bả vai!
AlyYa nói:
- Em muốn để anh vĩnh viễn nhớ về em, cho dù duyên phận chúng ta đã hết.
- Làm sao như vậy được?
Tiêu Thần nhíu mày, sắc mặt có chút ngưng đọng.
Tối nay hắn quen hai chị em AlyYa này là chuyện thật vui vẻ, mọi người chơi cả đêm cùng một chỗ, cũng khá vui đấy, về phần chuyện sau khi trời sáng, Tiêu Thần thật không muốn chịu trách nhiệm, vừa rồi AlyYa và hắn bàn luận về duyên phận, hắn cũng có chút không yên lòng. Trên người Tiêu Thần đã có nhiều chuyện phong lưu rồi. Nợ quá nhiều, sợ về sau sẽ trả không hết, nếu lại nợ đôi chị em chỉ có chuyện tình một đêm này nữa, Tiêu Thần có cảm giác bất an.
- Sao không được, em cùng Joe San mấy ngày nữa phải trở về nước F, chỉ sợ sau này chúng ta cũng không thể gặp nhau nữa.
AlyYa có chút mất mát, ôm Tiêu Thần thật chặt, đối với người đàn ông Nước cộng hoà đẹp trai và phong độ này, cô vẫn không muốn rời xa hắn, về phần là nguyên nhân gì, cô cũng không rõ lắm.
- Trái đất lớn như vậy, không phải là một nước F, cũng không phải rất xa, đi máy bay không bao lâu đã tới.
Tiêu Thần cười vỗ vỗ vai AlyYa.
- Khoảng cách không xa, nhưng có một số nguyên nhân, làm cho chúng ta sau này không thể gặp lại nhau.
AlyYa thở dài.
- Có một số nguyên nhân?
Tiêu Thần nghi vấn nói.
- Được rồi, không nói nữa, anh có để cho em cắn anh hay không.
AlyYa cố gắng tươi cười, tránh khỏi vấn đề này.
- Được thôi.
Tiêu Thần bày ra một tư thế khẳng khái hy sinh, nhắm hai mắt lại.
“ Đau! “
Con bé này cắn thật nha, cắn đến chảy máu rồi này, nhìn vết máu trên vai Tiêu Thần, AlyYa khóe miệng cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
- Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Tiêu Thần cũng không cảm thấy đau nhức, đem AlyYa ôm vào trong phòng, khuyên cô đi ngủ.
. . .
Ba giờ sáng, Tiêu Thần lại bò dậy từ trên giường, AlyYa cũng đã ngủ rồi, Tiêu Thần lấy đồ đạc của mình, một thân y phục màu đen đi ra khỏi phòng.
- Có duyên thì sẽ gặp lại.
Tiêu Thần cuối cùng quay đầu lại nhìn chị em họ đang ngủ trên chiếc giường lớn, rồi rời khỏi phòng.
- Hắn đúng là đi rồi?
Tiêu Thần vừa đi, AlyYa liền trong bóng đêm mở to mắt nhìn, cô cũng không ngủ, khóe mắt có hai hàng nước mắt chảy xuống, làm ướt khăn trải giường.
. . .
Sơn trang Long Đằng, đây là một sơn trang thần bí nhất trên núi Long Đằng, những sơn trang khác đều là chỗ du khách dừng chân ăn cơm, nhưng sơn trang Long Đằng này lại mang tư cách cá nhân, cũng không mở cửa đón khách ngoài, toàn bộ sơn trang Long Đằng đều thuộc tài sản tư gia của Long gia
Sơn trang Long Đằng nằm trên một sườn ngọn núi nhỏ phía tây khách sạn Hâm Hải, dù đã là ba giờ sáng, nhưng bên trong sơn trang vẫn sáng đèn, sơn trang chiếm diện tích không lớn, khoảng một phần ba khách sạn Hâm Hải, ra vào sơn trang chỉ có một cửa, ba giờ hơn vẫn có năm sáu vệ sĩ canh giữ ở cổng sơn trang.
Tiêu Thần mặc y phục đen, trèo vào từ bờ tường phía tây sơn trang Long Đằng, tường vây cao chừng 4-5m, phía trên còn cắm một ít mảnh thủy tinh hay dây thép gai, Tiêu Thần co mình ngồi xuống, lập tức