Đại học Bắc Kinh, là trường đại học hàng đầu quốc gia, cũng là một trong những trường đại học tổng hợp thành lập sớm nhất trong nước.
Hệ thống đào tạo và phương pháp giảng dạy chuyên nghiệp, những giáo viên của trường đều là những chuyên gia đứng đầu ở trong nước. Có thể nói là, nếu có thể thành công học tập và tốt nghiệp trong ngôi trường này, thì khi ra ngoài xã hội làm việc và công tác đều sẽ trở thành những tinh anh, lương đống. Đương nhiên trong trường cũng không thiếu những học sinh học tập không tốt, cho nên không thể tốt nghiệp, hoặc là không tìm được công việc tốt sau khi đã ra trường.
Có thể thông qua kỳ thi, thi đậu vào trường làm nghiên cứu sinh hệ lịch sử thì không thể không nói thiên phú của Uông Tiểu Kỳ cũng thuộc vào hạng nhất đấy. Một mặt là vì cha cô Uông Truyền Hùng cũng chính là một giáo sư sử học nối tiếng trong nước, cho nên phương diện này cô cũng là được di truyền từ người cha của mình. Còn về phương diện khác, Uông Tiểu Kỳ tuy rằng bình thường luôn hi hi ha ha, nhưng khi bắt đầu vào học thi cũng vô cùng tập trung và cố gắng đấy, chính là thuộc vào loại con gái có sức hấp hẫn lớn.
Hôm nay thời tiết ở BJ có chút lạnh. Khoảng mười giờ sáng Tiêu Thần mặc trên người một bộ vest đen, sơ mi trắng, giày da, đi tuyến xe buýt riêng của đại học BJ, điểm dừng chính là ngay trước cổng đại học BJ.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Thần đến đại học BJ, liền bị cửa chính của trường làm cho kinh ngạc một phen. Nguyên cả cánh cổng rộng đến vài chục thước, trước cổng là mấy cột hình trụ lờn màu hồng, mang phong cách xây dựng của triều Thanh. Bên trên còn treo một tấm biển lớn viết mấy chứ lớn rồông bay phượng múa: ‘Đại học BJ’.
Tiêu Thần vừa đến trước cánh cửa này, còn tưởng là mình đi nhầm về triều đại nhà Thanh rồi ấy chứ, may mắn là hắn còn thấy hai người bảo vệ đứng canh ở đây.
Mười giờ hơn, hiện giờ đại bộ phận sinh viên còn đang học, cho nên ở đây cũng không có nhiều sinh viên qua lại, chỉ có lẻ tẻ vài sinh viên đi qua đây mà thôi.
- Ai, vị tiên sinh này!
Tiêu Thần đang định đi thẳng vào trong, chợt có một bảo vệ gọi hắn lại.
- Có chuyện gì sao?
Tiêu Thần nhíu mày, đến giờ hắn còn chưa có nghe nói qua muốn qua cửa vào trường đại học cần kiểm tra giấy tờ tùy thân và vân vân, vậy người này gọi mình lại là vì chuyện gì.
- Ồ, xin chào tiên sinh, tôi thấy ngài khá là lạ mặt, không biết là có cần tôi giúp cái gì hay không?
Người bảo vệ này tuổi còn khá trẻ, nhưng nói năng lại khá là chững chạc.
Nếu nói thẳng ra rằng bộ dạng chú em không giống người lương thiện, thì khẳng định là sẽ đắc tội với chú em rồi.
- Hóa ra là như vậy à.
Tiêu Thần nhìn nhìn người bảo vệ này, tiến lên móc ra một gói thuốc cao cấp, mở ra rồi lấy một điếu mời mấy người bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ vội vàng từ chối:
- Tiên sinh, ngài khách khí quá rồi, chúng tôi không được phép hút thuốc.
- Khách khí gì chứ, một điếu thuốc thôi mà.
Tiêu Thần khoát tay, lấy ra cái bật lửa rồi châm cho hắn. Bảo vệ trẻ tuổi nhìn xung quanh, thấy cũng không có vị lãnh đạo nào, đây là thuốc lá Đại Môn Tiền cao cấp đấy, giá đến vài tệ một điếu, được mời mà còn không hút lấy một điếu thì thật là đáng tiếc.
- Hắc, ra nói trước nhé người anh em, vào bên trong ngồi một chút đi, hôm nay BJ nổi gió rồi đó, nhìn bộ dáng của người anh em chắc là cũng không chịu đươc gió thổi nha.
Bảo vệ trẻ tuổi được Tiêu Thần mời thuốc, giọng nói lập tức biến đổi rồi, trở nên hiền hòa hơn, đem Tiêu Thần kéo vào trong phòng an ninh.
Gió phương bắc chính là như vậy, có sức gió rất mạnh, bộ dạng sơ mi đồ tây như của Tiêu Thần thì làm sao chống đỡ được gió mạnh của phương bắc này.
- Ách, trong phòng đúng là thoải mái thật, ngoài kia gió lớn quá.
Đi vào phong làm việc, Tiêu Thần liền lựa một cái ghế mà ngồi xuống.
- Đúng vậy, khí trời thật là không tốt lắm, hôm qua còn có thể phơi nắng, cả ngày đứng phơi nắng dài cổ ra đến nỗi bỏng cả mặt. Vậy mà chỉ qua một đêm thôi, đến hôm nay đã nổi gió rồi. Không chừng còn phải đề phòng có bão nữa ấy chứ.
Bảo vệ trẻ tuổi vừa hút thuốc vừa nói. Người này cũng có vẻ gầy chứ không phải là to béo, thế nhưng lại mặc đến mấy cái áo bông khiến y trông như một bà bầu bảy tháng.
Tiêu Thần cười cười:
- Người anh em, cửa chính này sao lại không có sinh viên nào ra vào vậy? Tôi đứng ngây ngốc trước cửa cũng mấy phút, mà cũng không gặp