Vốn định lại đấu một trận để dạy một bài học, nhưng do Hoắc Ân cầu xin quá nên Tiêu Thần cũng thôi không truy cứu nữa, chỉ cảnh cáo một chút thôi, để Hoắc Ân quản giáo tốt Vũ Chiến Thiên .
Cả hai cô đều lần đầu trò chuyện với Hoắc giáo sư, nhất là Lâm Vũ Đình, là một fan cuổng của Hoắc Ân, bỗng nhiên dám hỏi nhiều câu hỏi về khoa học, một số câu hỏi đòi hỏi kiến thức khá sâu, làm cho Hoắc Ân sáng mắt ngưỡng mộ.
Cùng Hoắc Ân hàn thuyên đến gần cả tiếng bọn họ mới giải tán, Tiêu Thần buổi chiều tối cũng không có chuyện gì khác nên quyết định ở đây với Uông Tiểu Kỳ.
Trước mắt Uông Tiểu Kỳ hiện ở chỗ trọ của đại học BJ, nghiên cứu sinh thì ba người ở một gian, Uông Tiểu Kỳ và Lâm Vũ Đình chính là bạn cùng phòng, Lâm Vũ Đình đã đề nghị Tiêu Thần đến ký túc xá của họ ngồi chơi một chút.
Tiêu Thần vừa lôi kéo vừa nói:
- Thế này không tốt lắm? Con trai vào ký túc xá của các chị, người khác có thể sẽ nói không tốt đâu?
- Thôi đi ông tướng? Ký túc xá của chúng tôi như vậy chứ là chỗ nổi tiếng nhất của đại học BJ rồi, hơn nữa một người bạn cùng phòng cũng là hoa khôi đấy, hơn nữa lại xếp cao hơn tôi và Tiểu Kỳ, không chừng bây giờ cũng đang ở ký xúc xá đó.
Lâm Vũ Đình cứ luôn miệng, rất đắc ý về lời nói của mình.
Một ký túc xá, có ba cô gái, tất cả đều là hoa khôi của đại học BJ. Ký túc xá của ba đại hoa khôi này, không nổi tiếng ở đại học BJ mới là gặp quỷ.
Tiêu Thần rõ ràng rất muốn đi, nhưng lại tỏ ra xấu hổ như cô nàng sắp lên kiệu hoa vậy, khiến hai cô bọn Uông Tiểu Kỳ rất khinh thường.
Tiêu Thần mở to mắt nhìn trực diện:
- Vẫn còn một vị hoa khôi giảng đường?
- Thế có muốn đi hay không?
Cánh tay bé nhỏ của Uông Tiểu Kỳ đang đặt lên eo Tiêu Thần, dự định cù lét, anh chàng này cười thật giả tạo mà!
Tiêu Thần quát:
- Đi! Nhất định phải đi chứ! Tôi thấy chắc Tiểu Kỳ chắc có quần áo chưa giặt, nội y thì bay tứ tung, tôi nên đi giúp chị dọn dẹp một chút, tiện thể quét tước cho sạch vệ sinh ký túc xá. Tiểu Kỳ biết đó, em đây á, thích nhất là người có vệ sinh đó. Em là người không có khuyết điểm nào, chỉ là quá yêu thích việc dọn dẹp phòng ốc. Chị quên rồi sao, lần trước tụi mình ở chung, em thích nhất như vậy mà.
- À!
Lâm Vũ Đình che miệng nhỏ nhắn sợ hãi kêu lên:
- Hai bạn đã sớm ở cùng nhau rồi à!
- Cái gì chứ!
Mặt Uông Tiểu Kỳ bỗng có chút đỏ bừng, liền khoanh tay nói:
- Ở cùng gì chứ! Chỉ là tôi bất đắc dĩ thôi, tôi không có chỗ nào để ở, nên tạm ở chỗ bọn họ hơn nửa tháng thôi.
- Đều đã ở cùng nhau hơn nửa tháng rồi?
Lâm Vũ Đình nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, khóe miệng giương lên cười có vẻ gian gian, mắt đảo quanh cơ thể Uông Tiểu Kỳ, không biết là đang nghĩ cái gì nữa.
Cái cô Tiểu Kỳ này, khẳng định không còn trinh rồi, đã ở cùng hơn nửa tháng rồi.
- Nè!!!! Vũ Đình bạn muốn chết phải không!
Uông Tiểu Kỳ liếc Lâm Vũ Đình một cái, rồi quay đi hướng khác, chính vì biết rằng chẳng còn cách nào, không chịu bỏ qua nên cãi nhau một trận.
Tòa nhà 15, ký túc xá số 421
Đây tuyệt đối là ký túc xá toàn các học sinh xinh đẹp nổi tiếng nhất đại học BJ. Gái đẹp, là chủ đề bất hủ của các nam sinh, hoa khôi hoa cỏ, một trong những điều học sinh bàn luận nhiều nhất trong vườn trường.
Thử nghĩ trong một ký túc xá rộng 40 m2, chứa 3 trong 6 đại hoa khôi, cô nào cô nấy đều đẹp như tiên nữ, tinh khiết như nước trong, như vậy ký túc xá sao mà không nổi tiếng cơ chứ.
Tiêu Thần và hai cô gái mới tới tòa nhà 15, liền thấy một chút dị thường. Hôm nay có gió thổi mạnh, những người ở phía dưới khu khác còn chẳng bao nhiêu, nhưng ở bãi cỏ dưới toà nhà 15 lại có mấy chục tên lang sói ngồi đó, trên tay ôm mấy quyển sách ngồi trên bãi cỏ giả vờ giả vịt, ánh mắt lại không ngừng liếc ngang liếc dọc, thấy Tiêu Thần ba người đi đến, người ở lầu dưới giống như bị quỷ mê hoặc vậy, lập tức đứng dậy tỉnh ngay.
Tiêu Thần nói ra suy nghĩ “Ặc, cô gái quá xinh đẹp cũng có tội à!”
Mấy tên lang sói đó cũng thật đáng thương, trời lạnh như vậy mà ngồi ở bãi cỏ, gió lạnh thổi qua, bày đặt tư thế học tập khổ sở thế, kì thực là để xem người đẹp, nhưng người đẹp không tới, đúng thiệt là bi kịch nha.
- Tiêu Thần, đi vô với chị.
Uông Tiểu Kỳ cũng không thèm kiêng kị, kéo cánh tay Tiêu Thần, dẫn lên lầu.
Khu nhà 15 là khu dành cho nữ sinh của ký túc xá, đáng chú ý chính là học sinh nơi này, không phải tất cả đều là học sinh của một học viện hoặc là nữ sinh cùng một cấp. Cũng giống như Uông Tiểu Kỳ, Lâm Vũ Đình, một người là nghiên cứu sinh năm nhất, một người là năm thứ hai chính quy, chuyên ngành và trường cũng không giống nhau nốt, nhưng lại có thể xin ở cùng một chỗ.
- Ai, đợi đã, cái bạn nam kia ơi!
Bà bảo vệ gọi ba người Uông Tiểu Kỳ.
- Chị Trần, đây là bạn trai tôi, tôi dẫn anh ấy đến ký túc xá tôi ngồi một lát, sẽ xuống nhanh thôi.
Uông Tiểu Kỳ dường như rất quen thân với bà bảo vệ này, cười với bà ấy rất ngọt, không thèm để ý đến bà ấy, đã lôi kéo Tiêu Thần vào thang máy.
Hai phút sau, họ đến trước cửa một phòng ký túc xá, trên cửa có dán một tờ giấy nhỏ màu hồng, trên đó viết bốn chữ bằng bút lông.
Mấy chữ “Căn nhà ấm áp” viết trau chuốt rất sống động, nhưng thật ra rất có khí chất nam nhi.
- Được rồi, đền rồi, đây là ký túc xá của bọn tôi.
Lâm Tiểu Đình đứng trước ký túc xá, móc ra một chùm chìa khóa, quơ qua