- Mày mắng bọn tao là con chó con méo?
Tên mắt kính căm tức nhìn Tiêu Thần, nhưng ngay sau đó nhìn một vòng khắp khu làm việc, quay sang nói với Tiêu Thần:
- Chúng ta đều là trợ thủ của Tần giáo sư, là người có danh vọng, có cống hiến với Quốc gia. Ngươi đánh giá chúng ta như vậy có vẻ hơi quá?
Tên mắt kính đột nhiên chơi ám chiêu với Tiêu Thần, trong lời nói cũng không mắng chửi thẳng, chỉ bắt lấy sơ hở trong lời nói của hắn, chỉ một lời “chúng ta” trong nháy mắt đã tự trói tất cả người làm việc trong khu này lại với nhau, có người ngoài chửi mình là một đám súc sinh, gã cũng không tin lũ súc sinh đang ngồi trong khu làm việc sẽ không để ý đến, mọi người sẽ không tham dự vào.
- Ha ha, ta không thể không nói, con chó này rất thông minh.
Tiêu Thần cười cười, không thể hiện thái độ, hắn rất thưởng thức tên mắt kính, mặc dù có hơi độc nhưng đầu óc minh mẫn, chứ không phải một kẻ chỉ biết há mồm mắng chửi người. Một câu nói vừa rồi của gã sẽ khiến cho tất cả mọi người trong khu làm việc này ghi thù với mình.
- Nhưng ta vẫn thích con chó ngoan một chút, đần một chút, như ngươi thì ta không có ý định nuôi! Không muốn phí phân cho ngươi ăn!
Tiêu Thần vẫn một bộ tươi cười, nhưng lời này vừa nói, cho dù tên mắt kính có nhịn thế nào vẫn phải nhảy dựng lên.
Một người ví người khác như chó dùng phân để nuôi, thử nghĩ xem có bao nhiêu ác tâm.
- Tiểu tử! Mày tới đây để bới lông tìm vết hả? Mày cho rằng mười mấy người chúng ta còn sợ một mình mày sao?
Cho dù có định ra tay, y cũng muốn kéo đồng nghiệp trong cả khu làm việc vào. Nhìn tiểu tử kia to lớn cường tráng, vạn nhất mình mình đánh không thắng còn bị đánh lại thì xấu hổ chết người.
- Đồ chó mèo nhà ngươi tức giận gì ta?
Tiêu Thần cười hắc hắc, kéo Lâm Vũ Đình và Dương Dao Dao lại, vỗ vỗ vai các nàng, nói:
- Bà chị tốt của ta, chúng ta không cần phải nói chuyện với súc sinh. Đừng để cho người ta nhìn thấy lại tưởng chúng ta là đại sứ động vật.
- Đúng. Tiêu Thần nói đúng.
Lâm Vũ Đình cười hì hì gật đầu, người này có tài rồi, nói chuyện vẫn bá đạo sắc bén như thế, lão nương ta thích, rất thích!
- Tiêu Thần, vẫn là cậu có kiến thức, vừa rồi tôi còn không nhìn ra tên này là chó mèo đội lốt người. Được cậu nhắc nhở một chút tôi đã nhìn ra được bộ mặt thật của nó rồi. Tiêu Thần, chị thích cậu!
Dương Dao Dao cong cái miệng nhỏ nhắn, tặng cho Tiêu Thần một nụ hôn gió, ngưỡng mộ Tiêu Thần chỉ thiếu chút nữa sẽ quỳ sụp xuống hô to vạn tuế.
- Thật không biết xấu hổ. Hồ ly lẳng lơ!
Tên mắt kínhrất không cam lòng, nhưng ngay sau đó đã quát lên với các đồng nghiệp:
- Các anh em, người ngoài đến khi dễ trên đầu chúng ta. Chẳng lẽ chúng ta vẫn thờ ơ ngồi đây sao? Đánh y! Chúng ta đông như thế, đừng có sợ y!
Cuối cùng tên mắt kính cũng tìm thấy được một tia cảm giác làm lãnh đạo, phấn đấu hai bảy, hai tám năm, cuối cùng cũng có thể ra lệnh người khác.
Y xắn tay áo, đứng lên, vung tay vung chân, chuẩn bị đánh, thống khoái xả ra cục tức, nhưng đợi mười mấy giây cũng không ai dám hưởng ứng mình, các đồng nghiệp ai ngồi chỗ nấy, bận rộn làm việc của mình, không một ai ủng hộ mình.
- Tiểu Thôi, anh làm gì thế?
- Ai! Buồn ngủ chết rồi! Đi pha cà phê đi!
- Thật là… hôm qua Ac Milan lại đá thua. Thật thất vọng!
- Đừng có nhắc đến, hôm qua tôi ăn khuya trong phòng trọ, hôm nay bị tiêu chảy. Không được rồi, phải nhanh đến nhà vệ sinh!
…
Không tới mấy phút đồng hồ, lũ lâu la trong khu làm việc mượn đủ các cớ bỏ đi tới hơn nửa, chỉ còn lại bảy tám người đang chăm chỉ làm việc. Mấy người này tất cả