Nói là trong năm phút sẽ đuổi tới, nhưng tốc độ của Tiêu Thần thật kinh người, không đến hai phút đã chạy tới dưới tòa 15.
- Ai, nam sinh kia, tới đây một chút!
Tiêu Thần đang định vọt vào thang máy thì bị bà bác giữ cửa gọi lại.
- Ách, cháu là bạn trai Uông Tiểu Kỳ, cháu đi lên có chút việc sẽ nhanh chóng xuống thôi.
Ách, Tiêu Thần trực dùng tiếp những lời Uông Tiểu Kỳ nói lúc sáng, rồi trực tiếp vọt vào thang máy ấn nút tầng 5.
- Là bạn trai Uông Tiểu Kỳ?
Tiêu Thần đứng trong thang máy, cũng không quan tâm trong thang máy có người hay không, lau mồ hôi nóng trên trán, nhìn con số màu đỏ trong thang máy, chờ nó đến số ‘5’.
Bên tai vang lên một giọng nữ rất nhẹ.
- Nhất định là một người đẹp!
Tiêu Thần còn chưa quay đầu lại, trong lòng đã âm thầm đánh giá em gái phía sau này.
- Ách!
Vừa quay đầu lại, Tiêu Thần sợ tới mức ngã xuống đất.
Trong thang máy không ngờ còn cất giấu một nhân vật số má như vậy, con gái, dáng người tầm một mét rưỡi, vòng eo ba thước năm, khuôn mặt rỗ còn chưa nói lại có một mái tóc dài. Thật là khiến cho người ta buồn bực.
Thấy Tiêu Thần đột nhiên ngã xuống đất, người phía sau khẩn trương tiến lên muốn kéo Tiêu Thần, hắn liền bật dậy nhảy dựng lên tránh khỏi bàn tay cô ta. Đừng nhìn tướng mạo non nớt của cô ta, tay lại giống một lão bà sáu mươi tuổi, không có chút thịt nào, chỉ có da và xương.
- Cô, cô là ai?
Tiêu Thần dựa lưng vào cửa thang máy, cảnh giác hỏi.
- Bạn học này, bạn không cần phải sợ, mình là chị họ của Dương Dao Dao - bạn cùng phòng của Uông Tiểu Kỳ, tên là Dương Lan, bạn thấy mình như này chính là vì từ nhỏ mình bị một căn bệnh quái dị.
Cô gái béo tự động lui lại mấy bước, mắt lóe ra tia ý, không dám nhìn Tiêu Thần.
- Ồ, không sao.
Tiêu Thần vỗ vỗ ngực, đánh giá một chút cô gái này, thân thể những thứ khác tất cả đều là béo, nhưng tay lại rất quỷ dị, gầy chỉ có da bọc xương.
- Thật xin lỗi, Dương Lan, vừa rồi không biết bạn là chị họ của Dao Dao, thật sự rất xin lỗi.
Tiêu Thần vội vàng xin lỗi, cô bé này là chị họ Dao Dao, vậy tuổi cũng không lớn lại sinh ra quái bệnh như vậy, khẳng định không thể chịu được ánh mắt và sự cười nhạo của người thường, cuộc sống nhất định trôi qua rất khổ sở.
- Không, không sao.
Dương Lan vừa thấy Tiêu Thần xin lỗi thì liên tục ngẩng đầu xua tay cười,
- Kỳ thật bạn không cần, không cần xin lỗi mình, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy mình phản ứng còn mãnh liệt hơn so với bạn, mình, mình không trách bạn.
- Thật xin lỗi, mình nhất định phải nói với bạn, vừa rồi là mình vũ nhục bạn.
Tiêu Thần rất nghiêm túc nói,
- Có vài thời điểm, một câu nói, một biểu cảm, một động tác, rất có thể sẽ hủy đi một người. Nếu mỗi người đều giống mình lúc vừa xong, như vậy cuộc đời của bạn làm sao có thể đi tiếp được.
- Ha ha, tuy mình không biết bạn tên gì, nhưng mình rất thích bạn, có thể trở thành bạn trai của chị Tiểu Kỳ, bạn nhất định rất ưu tú.
Dương Lan vui vẻ mỉm cười, sẽ có rất ít người giống Tiêu Thần thành tâm xin lỗi mình, quái bệnh làm cho mình có bề ngoài giống quái vật, nhưng không tồi tàn đánh rơi nội tâm thiên sứ của chính mình.
Ting!
Thang máy dừng tại tầng 5, Tiêu Thầm hỏi Dương Lan,
- Bạn cũng là học sinh ở đây sao?
- Ừ, mình học năm 3 khoa điện, ở tầng 8.
Dương Lan cười nói,
- Bạn đi tìm Tiểu Kỳ đi.
- Ừ.
Tiêu Thần cười cười, lập tức hỏi,
- Có muốn đi vào ký túc của các cô ấy ngồi một chút không?
- Được rồi, bạn đã có lời mời.
Dương Lan cười đồng ý, cô rất ít khi tới ký túc xá của Uông Tiểu Kỳ, bởi vì ở đó có 3 cô gái rất khiến người khác chú ý, bản thân một tuyệt thế xấu xí đi vào đó khó tránh khỏi nhiều người lấy cớ nói tào lao.
Ký túc xá căn thứ ba, mới ra khỏi thang máy, một bóng dáng xinh đẹp liền nhào vào trong ngực Tiêu Thần.
- Anh là đồ đáng chết! Anh đã đi đâu hả!
- Anh xấu lắm! Làm người ta lo lắng chết mất!
Đôi bàn tay trắng như phấn đập trước ngực, Tiêu Thần một chút cũng