- Anh không sợ tôi nổ súng bắn chết anh?
Elizabeth sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thần nũng nịu quát.
Súng lục đều chĩa vào trên mặt người này rồi, chỉ cần mình bóp cò, người này sẽ phải tới thế giới cực lạc, thế nhưng hắn còn có tâm tư ở trong này trêu chọc mình.
Tiêu Thần trên mặt tươi cười, không nói gì, quay đầu lại nhìn nhìn sau xe, mấy người cảnh sát đã sắp đuổi tới, nói:
- Nếu cô muốn giết tôi, thì nhanh động thủ đi! Hú Hú, cảnh sát đã đuổi theo tới rồi đấy!
Elizabeth thông qua kính xe phía bên phải cũng nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát từ phía sau đuổi tới, đã cách chiếc Chery này không xa, nhìn nhìn Tiêu Thần, vẫn là không nỡ động thủ, thu hồi súng, tiếp theo thả phanh xe, Chery bay nhanh ra ngoài, Tiêu Thần cũng bật dậy ngồi ngay ngắn.
Tiêu Thần vừa cảnh giác buộc lại dây an toàn trên người, vừa ôn nhu nói:
- Từ lần tạm biệt nhau tại hội đấu giá, cũng đã một thời gian, tôi vốn tưởng rằng lần gặp đó giữa chúng ta là lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng. Nữ hoàng, cô có biết xưng hô như vậy ở nước Cộng Hoà chúng ta đại diện cho cái gì không, tương đương với hoàng gia thời xa xưa của chúng ta đấy, giống như tôi là dân chúng thấp cổ bé họng, muốn gặp được người của hoàng thất, rất không có khả năng.
- Không thể tưởng được, nhanh như vậy chúng ta đã có thể gặp lại, tuy rằng quá trình có chút buồn bực và xấu hổ, nhưng tôi vẫn là rất vui sướng đấy.
Nói xong Tiêu Thần chuồn người qua, cầm dây đai an toàn của Elizabeth lên.
Cái khiến Tiêu Thần có chút kinh ngạc chính là, động tác Elizabeth đối mặt với Tiêu Thần cũng không có phản ứng quá kích, mà là chuyên tâm lái xe, Tiêu Thần cũng không kiều tình, cầm lấy đai an toàn, quay người sang, thay cô cài dây lên, ngay khi cài dây an toàn, ánh mắt Tiêu Thần dừng lại trên vú nữ hoàng, Rất đầy đặn, rất to, ách, tên này thiếu chút nữa chảy nước miếng.
- Lùi qua bên kia! Anh đang cản trở tầm nhìn của tôi đấy!
Elizabeth trách mắng, Tiêu Thần nửa cái đầu đang chen chúc tại chỗ ấy của chính mình, đang đè lên cánh tay nàng.
- Ha ha, tìm một nhà khách đi, trời khá tối rồi…
. . .
Lúc trước chứng kiến nữ hoàng, quả nhiên là sát thủ nổi tiếng, Tây Dương tử mẫu hoa, người này khiến cho Tiêu Thần mang đến kinh ngạc không thể bảo là nhỏ.
Sau khi thoát khỏi bị cảnh sát truy đuổi, Elizabeth quẹo xe vào một bãi đỗ xe ngầm tại một khách sạn sang trọng ở thành phố BJ.
- Vẫn là con gái phương Tây cởi mở!
Tiêu Thần cảm thán một câu, một bên cởi đai an toàn trên người, một bên cười hì hì nói
- Nói đến khách sạn liền đến.
Elizabeth nhíu mày, quay đầu đi chỗ khác nhìn Tiêu Thần, người này một chút lo lắng cũng không có, miệng còn vui tươi hớn hở ngâm nga điệu hát dân gian, thẳng cho đến khi Tiêu Thần cởi dây đai an toàn trên người hắn, Elizabeth mới hỏi:
- Tiêu Đại Pháo, anh rốt cuộc là ai? Tại sao xuất hiện tại biệt thự Tần gia? Còn nữa anh rốt cuộc là công phu gì thế?
- Hử, vấn đề của cô tương đối nhiều, chúng ta vẫn là khẩn trương kiếm một gian phòng, tắm rửa một cái, rồi tôi sẽ chậm rãi nói cho cô biết.
Tiêu Thần nói, giờ là ban đêm, khách sạn đẹp như vậy, ở cùng nữ hoàng sát thủ tuyệt trần như thế, chung một phòng, nói chuyện nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, nếu có thể tiến hành một chút vận động hữu nghị, sẽ thoải mái hơn nhiều.
Hai người đi xuống lầu, từ thang máy của bãi đỗ xe thẳng đến lầu một khách sạn.
- Oa! Đó là cô gái ngực to thật là kinh!
- Người đàn ông bên cũng quá rác rưởi. Phía sau quần còn rách một lỗ
. . .
Hai người vừa đi vào lầu một, trong đại sảnh một số gia súc đã nhìn chằm chằm hai người, một người là tuyệt mỹ khí chất phương Tây, dáng người cao gầy, da trắng. Nhưng hình tượng Tiêu Thần đi bên cạnh cô