- Anh đi đi, hôm nay tôi thấy mệt, muốn được nghỉ ngơi!
Elizabeth không trả lời câu hỏi hoang đường của Tiêu Thần, thu hồi ánh mắt lại, hạ lệnh đuổi khách.
Tiêu Thần nổi giận, đứng lên quát:
- Cô đùa bỡn tôi đó hả! Đồng mưu mưu hại nhà khoa học quan trọng của nước tôi, cô cho là bằng câu nói của cô, tôi sẽ bỏ qua sao?
Elizabeth là người đẹp, tính tình, cảm xúc thẳng thắn, quyến rũ, nhất là bây giờ trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng, thậm chí chỉ cần Tiêu Thần bất ngờ ra tay, có thể giật cái khăn trắng ấy xuống là nhìn thấy toàn bộ thân thể đẹp đẽ của cô ta. Dáng người duyên dáng này, nhưng Tiêu Thần không có tâm trí ấy, hắn và cái cô nữ hoàng đó trước kia chỉ gặp nhau có một lần, ở chung cũng không lâu, cũng không biết người phụ nữ này rốt cuộc là người như thế nào.
Cái vị gọi là nữ hoàng không ngờ lại là một nữ sát thủ có tiếng, với thân phận này, Tiêu Thần liền có lý do để tin rằng, cô gái này có mưu mẹo, vì nước mình không cho phép buông tha cô ta trừ phi cô ta có lời giải thích hợp lý.
- Vậy anh muốn thế nào đây? Muốn bắt tôi vào nhà giam nước Cộng hòa?
Elizabeth đứng lên, tiến tới trước Tiêu Thần, mặt đối mặt.
- Haha, nhà giam?
Tiêu Thần cười lạnh nhạt:
- Nếu cô không thực sự kêu gọi, thì tôi không ngại gì đưa cô vào cảm thụ một chút, nước Cộng Hòa chúng tôi trước giờ có ưu đãi truyền thống cho tù binh, nói không chừng cô là người ngoại quốc, vào đó sẽ phải chịu chiếu cố đặc biệt.
Có thể nhận chiếu cố đặc thù hay không Tiêu Thần không dám chắc, nhưng những tù nhân nữ khác giống Elizabeth giam trong ngục bị các bà quản giáo trông giữ. Đùa một lần là không thể tránh khỏi.
- Anh thật sự muốn đưa tôi vào nhà giam?
Đôi mắt của Elizabeth lóe lên sự u oán, tuy nhiên sau đó lại lạnh lùng.
Tiêu Thần hừ một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ cô thật sự nghĩ rằng Đại Pháo tôi là người chỉ cần sắc đẹp? Vậy thì cô đã lầm to!
- Tổ chức sát thủ cấp cao Hắc Liên, rõ ràng cái thân phận này đủ để bỏ tù cô mấy chục năm!
Tiêu Thần lạnh lùng cười.
Tây Dương tử mẫu hoa, là một sát thủ cấp cao của tổ chức khủng bố Hắc Liên tổ chức sát thủ Hắc Liên hết sức thần bí, có biết cũng một số ít sát thủ có tiếng mới biết được.
Tiêu Thần thực tế không cùng bọn họ giao tiếp trực tiếp, nhưng Tham Lang Thượng Dật Ngân trước kia đã nói với hắn về tình hình tổ chức này, nó dành riêng cho các thành phần gồm một số tổ chức phản loạn đảng và quân phiến loạn trong nước. Tổng kết mà nói, tổ chức Hắc Liên, thuộc loại tổ chức hắc ám, bọn họ luôn thúc đẩy một số chia rẽ làm rối loạn quốc gia
Hai người đứng trước sofa, bốn mắt nhìn nhau, không khí lạnh như băng, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ.
- Anh cũng là sát thủ?
Elizabeth lên tiếng hỏi, thân phận của mình chỉ có vài cao thủ có tiếng mới biết được.
Tiêu Thần nhấp một ngụm nước lạnh, khẽ nói:
- Tôi có phải sát thủ hay không cô không cần quan tâm, tôi chỉ hỏi cô, cái miếng Long Công mộ chí minh bài kia là thứ gì? Hắc Liên các người tại sao phải hao tổn sức lực để lấy cho được nó!
- Tôi đã nói với anh ta chỉ phụ trách tiếp ứng Quy Điền Nhất Lang, những thứ khác tôi thực sự không biết! Về phần anh nói tấm bia gì đó, tôi càng không rõ!
Elizabeth nũng nịu nhẹ nhàng nói, lấy ly nước trong tay Tiêu Thần để sang một bên, quay mặt chỗ khác mà khoác tay nói:
- Anh nhanh đi cho! Sau này không được để tôi thấy anh nữa!
- Hừ! Cô cho là dễ dàng vậy sao?
Tiêu Thần lạnh lùng cười một tiếng, quăng chai nước đang cầm, hay tay chộp lấy, hướng vào Elizabeth.
Cô gái này hôm nay thật sự hơi kiêu ngạo, không giáo huấn cô ta tí, cô ta không biết mình lợi hại.
Tiêu Thần nhào tới bắt lấy cánh tay nõn nà của Elizabeth, Elizabeth không dám đón đỡ, lùi xuống một bước ngắn, chân dài