Vừa mới cùng bạn học Trần Tiểu Phương đi vào lối đi bí mật này, mặt đất lại "Nổ vang" một trận, trên mặt đất tự động khép lại.
- Tiêu Thần tiên sinh, xin ngài theo sát tôi, nhất định không nên lộn xộn và tuỳ tiện đi, nếu không sẽ dễ dàng khuấy động một số cơ quan bên trong, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Giọng điệu của Trần Tiểu Phương rất cứng nhắc, không có chút ấm áp, Tiêu Thần thật sự hoài nghi y có phải là một thư ký hay không
Tiêu Thần chỉ gật đầu, đi theo sau tấm lưng cao lớn của Trần Tiểu Phương, đồng thời phóng Cầm Long chân khí ra, chuẩn bị do thám một chút thế giới trong lối đi bí mật này. Khiến hắn cảm thấy khiếp sợ chính là, chân khí trước hai mươi mét đã gặp phải một lực cản trở mạnh, không thể xuyên thấu qua được, khiến hắn không có cách nào đi dò thám.
‘Nơi đó có đồ vật gì? Hay là có chất liệu đặc thù gì?’
Trong lòng Tiêu Thần lần đầu tiên dâng lên nỗi băn khoăn.
Theo lý mà nói, Cầm Long chân khí là hư vô, bất kỳ chất liệu gì đều có thể xuyên qua. Ở trong khách sạn Quang Huy, toàn bộ xung quanh hai mươi tầng lầu của khách sạn, hắn có thể cảm nhận được cả thảy, nhưng hiện tại chỉ cảm nhận đến hơn hai mươi mét. Xem ra, không thể coi thường căn cứ quân sự của nước Cộng hoà.
Ngọn đèn trong lối đi càng ngày càng sáng, sau khi đi xuống hơn hai mươi mét, Trần Tiểu Phương ngừng lại, nói với Tiêu Thần:
- Tiêu Thần tiên sinh, xin ngài hãy chờ một chút.
Tiêu Thần cũng ngừng theo, đúng là nơi này có một loại áp lực vô hình, đã khống chế Cầm Long chân khí, khiến nó không thể xuyên qua.
Tiêu Thần cẩn thận nhìn phía trước một chút, phía dưới vẫn là cầu thang bình thường, nhìn bên ngoài, cái gì cũng không có, chỉ có không khí bay qua lại phía trước.
Chỉ thấy Trần Tiểu Phương từ trong lòng ngực lấy ra một tấm thẻ màu vàng, đem tấm thẻ nắm trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng đưa ra phía trước, một bóng đèn từ bên trên toả ra một chùm tia sáng màu tím, quét trên thẻ. Chỉ trong nháy mắt, cái loại áp lực vô hình kia liền biến mất, Cầm Long chân khí của Tiêu Thần lại có thể do thám phía trước, hơn nữa ở dưới hai mươi mét còn có một cơ quan như vậy.
Liên tục đi qua bốn năm cơ quan thế này, Trần Tiểu Phương cũng lần lượt lấy ra gần bốn năm cái thẻ không cùng màu sắc, lúc này mới dẫn theo Tiêu Thần đi tới trước một cửa lớn, trên cửa lớn có khắc mấy chữ lớn rồng bay phượng múa, "Viện nghiên cứu số một của nhà nước" .
Trần Tiểu Phương giơ quả cầu trong tay lên, hướng trước cửa lớn vừa để xuống, từ trong quảcầu phát ra rất nhiều ánh sáng rực rỡ, ánh sáng rực rỡ rơi trên cửa chính, cửa chính dần dần mở ra.
- Đài công tác số một, chuẩn bị xong chưa.
- Tiểu Lưu, đem tài liệu kia cho tôi.
- Người kia, má Vương đưa cho hắn một ly cà phê cappuccino.
. . .
Cửa lớn vừa mở ra, Tiêu Thần có một cảm giác hai mắt tỏa sáng, trước mắt là một không gian thật lớn, có hàng ngàn thước vuông. Trong đại sảnh hàng ngàn thước vuông, có mấy trăm bàn làm việc nhỏ, bốn năm trăm gã mặc quần áo lao động màu trắng đang bận tối mày tối mặt. Tiêu thần theo Trần Tiểu Phương vừa đi vào đại sảnh,