- Cô nên biết tôi muốn cái gì… Ha ha, cô không phải rất am hiểu chuyện đó sao… Chỉ cần cô hầu hạ bổn đại gia thư thái… Tôi tự nhiên sẽ thả cô đi.
Khóe miệng Tiêu Thần giương lên nụ cười đặc biệt của đàn ông, đương nhiên hắn cũng không phải thật sự muốn cùng Trần Viện làm chuyện tình hữu nghị này, chỉ là muốn chơi đùa cùng cô một chút, xem cô sẽ có vẻ mặt gì.
Loại phụ nữ quyến rũ độc ác này, chắc là rất dễ dàng sẽ đồng ý yêu cầu của mình rồi? Chỉ cần mình cho cô ta mạng sống, nói không chừng cô ta sẽ khẩn trương dán tới lấy lòng mình.
Khiến Tiêu Thần mất mát và không hiểu là, hắn cũng không tìm thấy vẻ mặt hắn muốn thấy trên mặt Trần Viện, cô cũng không vội vã đáp ứng mình, ngược lại là ánh mắt phai nhạt xuống.
Chỉ thấy Trần Viện yếu ớt thở dài, tuyệt vọng nói:
- Anh giết tôi đi, tôi sẽ không lấy lòng anh…
Trần Viện thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, thân mình không còn một chút khí lực, giống như bùn mềm co quắp trước mặt Tiêu Thần.
- Cô chẳng lẽ không muốn sống?
Tiêu Thần rất không hiểu nói,
- Phải biết rằng cô ở hiện trạng bây giờ, vấn đề cũng không phải cô có muốn lấy lòng tôi hay không, mà vấn đề là tôi có muốn cô hay không. Cô căn bản không có sức lực phản kháng tôi, chỉ cần tôi muốn cô, cởi quần lót xuống là được.
- Ha ha… vậy thì thế nào, tôi có thể tự sát trước, sau đó anh muốn thế nào sẽ là vấn đề của anh, nếu anh muốn sau khi chết mới lên, tôi cũng không có ý kiến, dù sao tôi cũng không biết.
Trần Viện tự giễu cười lạnh, lầm bầm nói,
- Dù sao chết rồi cũng sẽ không có cảm giác, coi như lại bị anh làm cái quan hệ kia, chung quy vẫn tốt hơn là bị làm một cái thây khô.
- Hừ! Cô nghĩ tôi cho cô cái chết kiểu này sẽ dễ chịu hơn là làm một cái thây khô sao?
Tiêu Thần cười lạnh nói,
- Tôi lại là một người rất kinh khủng.
- Tôi không cho là như vậy.
Trần Viện mỉm cười, nụ cười thuộc loại ngoài cười nhưng lòng không cười.
Cô đã không còn sức lực để run rẩy da thịt trên mặt, chỉ có thể cười khan.
- Vì sao?
Tiêu Thần hỏi tới, cô nàng này vì sao khẳng định mình sẽ không tàn nhẫn giết cô ta? Chẳng lẽ cô ta cho rằng bộ dạng của mình rất ra dáng sao!
Tiêu Thần buông lỏng ngón trỏ trên cằm Trần Viện, Trần Viện “BA~” một tiếng ngã trên mặt đất. Nằm trên sàn nhà, cô mở to mắt nhìn Tiêu Thần.
Đây là một người đàn ông rất đẹp trai và phong độ, hơn nữa lại là người đàn ông rất có bản lĩnh lớn, cũng chính là loại hình bạch mã hoàng tử mình vẫn mơ mộng muốn được gả cho. Tạo hóa trêu ngươi, người đàn ông trước mắt này lại không phải tới để cho cô hạnh phúc, mà là một người bảo bản thân phải hy sinh nhan sắc, người đàn ông muốn mình ủy khuất cầu bảo toàn tính mạng.
- Không vì cái gì, tôi chỉ là cảm thấy như vậy.
Trần Viện thở dài, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại,
- Muốn giết hay như nào tùy anh, nhưng tôi hy vọng anh nhanh một chút, bởi vì nơi này chỉ sợ rất nhanh sẽ có người tới.
-