- Ngươi hận ta sao?
Tạ Đông phun ra một hơi, làn khói bị hút theo hướng điều hòa vẽ lên đường cong mơ hồ.
Tiêu Thần khẽ nhíu mày, thản nhiên nói:
- Hận? Đừng nói tới hận, có lẽ cho tới bây giờ tôi chưa từng hận, cũng không có gì phải hận.
Từ nhỏ hắn không có cha mẹ dựa vào các thôn dân chất phác nuôi nấng, tuổi thơ hắn vô cùng thê thảm. Năm năm trước Ta Đông đi qua Tiêu gia thôn mang Tiêu Thần đi.
Từ khi rời khỏi đó Tiêu Thần đã không còn thuộc về chính mình nữa, hắn cùng mười bảy, mười tám đứa trẻ nữa huấn luyện cùng nhau. Nội dung huấn luyện vô cùng tàn khốc bởi thế tới bây giờ hắn không muốn nhớ lại. Hắn chỉ biết trong vòng năm năm nay hắn chấp hành đủ loại nhiệm vụ, từ giết người không quen cho tới giết đồng bọn từng huấn luyện cùng, thậm chí giết của trưởng thôn Tiêu gia thôn đã từng nuôi hắn.
- Ta biết tất cả là do ta bố trí nhưng ngươi cũng cần biết đây là những điều ngươi phải trải qua.
Tạ Đông bóp điếu thuốc trong tay, ánh mắt nghiêm túc.
- Ha ha. Giết bằng hữu, người thân đều là những điều buộc phải làm?
Tiêu Thần cười lạnh, khuôn mặt trở nên khó coi:
- Tôi chưa bao giờ cho rằng bản thân có thể máu lạnh đến thế. Nhưng chuyện này tôi thực sự đã làm, tự tay giết chết bọn họ, kễt liễu sinh mạng của họ. Ánh mắt trước khi chết của họ đến giờ tôi vẫn không quên được. Trong giấc mơ tôi thường thấy Tiểu Chu, lão Lưu trưởng thôn,...chẳng qua rất lạ bọn họ đều cười với tôi, đều nói bọn họ không hận tôi. Đây chỉ là ảo tưởng của tôi, sao bọn họ có thể không căm hận được?
Nghĩ tới những cơn ác mộng đó, nghĩ tới đôi tay dính đầy máu ánh mắt Tiêu Thần đỏ như máu, hai tay ôm đầu kêu lên thống khổ.
- Con. Là ta có lỗi, có lẽ ta không nên dẫn con vào con đường này. Có lẽ năm đó ta nên gửi con cho một gia đình bình thường. Gửi bọn họ chút tiền để bọn họ đối xử với con như đưa trẻ bình thường, có cha, có mẹ yêu thương, có gia đình ấp ám, không phải trải qua kinh nghiệm tanh máu. Ta xin lỗi con, con không nên hận bản thân mình, con nên hận ta.
Tạ Đông như một người cha ngổi xổm trước mặt Tiêu Thần đưa tay ôm hắn, vuốt nhẹ hai vai.
Có lẽ giờ phút này khoảng cách giữa hai người mới được kéo lại.
Sau nửa giờ im lặng, sau những giọt nước mắt những ký ức đau thương năm năm hóa thành vô số ác mộng trong đầu thiếu niên mười bảy tuổi mới phai nhạt dần.
- Tiểu Thần. Nói lại chi tiết cho cha về giấc mơ kia.
Tạ Đông quay lại chủ đề chính.
Tiêu Thần thản nhiên nói:
- Giấc mơ kia ông cũng rõ ràng. Hôm qua tôi lại mơ thấy lần nữa, đây đã là lần thứ một trăm.
- Con không nhớ lầm chứ?
Tạ Đông hỏi nghiêm túc.
Tiêu Thần lắc đầu, ngay sau đó thấy Tạ Đông thở dài hắn cau mày hỏi:
- Chẳng lẽ có gì không đúng?
- Xem ra chuyện mấy năm nay đến lúc ta phải cho con một lời giải thích.
Tạ Đông thở dài một hơi lại đốt thêm một điếu Tuyết Căn, vừa phun ra một làn khói lão bắt gặp ánh mắt kiên định của Tiêu Thần.
- Con theo ta đã năm năm. Hai năm đầu ta huấn luyện con giết người thế nào. Ba năm sau ta luôn cử con đi giết người. Đối với con mà nói đây là thống khổ cả đời không thể quên.
Tạ Đông hít sâu một hơi thuốc sau đó từ từ nhả ra nói tiếp:
- Nhưng năm năm đối với ta mà nói càng không muốn nhắc tới. Ta không muốn huấn luyện con đi giết người, cũng không muốn thấy con sợ hãi hay lạnh nhạt sau khi giết người. Trong suy nghĩ của ta, con mình ở độ tuổi này nên vui hưởng cuộc sống, sớm tối ôm cháu dạo bước qua những năm tháng cuối.
Tạ Đông chậm rãi bước trong phòng Hoa Hồng Máu, Tiêu Thần lẳng lặng nghe lão nói.
- Nhưng tất cả thay đổi vì một lời tiên đoán. Lời tiên đoán về sứ mệnh trăm năm của Tạ gia chúng ta.
Tạ Đông bước tới gần cửa sổ, từ vị trí này có thể thấy được thân thể đám nam thanh nữ tú phía dưới, khóe miệng lão chợt xuất hiện nụ cười quỷ dị.
- Sứ mạng?
Tiêu Thần nói khẽ.
- Đúng. Là một truyền thuyết lâu đời mà chỉ truyền nhân Tạ gia chúng ta mới biết được.
Tạ Đông quay lưng về phía Tiêu Thần, ánh mắt tiếp tục nhìn đám người phía dưới nói:
- Gia chủ đời đầu Tạ gia trang chúng ta, Tạ Thiên đã từng kể về truyền thuyết đó, những đệ tử Tạ gia chúng ta vĩnh viễn không thể làm trái lời thề. Truyền thuyết nói rằng trong vũ trụ mênh mông tồn tại một vị thần linh cường đại. Cường đại tới độ có thể chống đỡ Thần Long Hoa Hạ chúng ta. Cũng bởi vì người đó đã từng tới Long vực tiêu diệt mấy trăm đầu Tà Long nên có được xưng hào, Đồ Long giả - Người giết rồng. Sau đó Đồ Long giả bởi một lần ăn nhầm " Mê Thất quả" nên bản tính thay đổi, lạm sát kẻ vô tội, đồ sát sinh linh. Các vị thần linh trong vụ trụ không thể không liên kết tiêu diệt Đồ Long giả. Ba ngàn vị thần linh cùng Đồ Long giả đại chiến trên trái đất khiến cả vũ trụ rung động. Kết quả Đồ Long giả không thể địch lại mà ngã xuống, bất quá ba ngàn vị thần linh cũng chết hơn nửa.
- Trận đại chiến mặc đó mặc dù Đồ Long giả đã chết nhưng thực lực chúng thần đại giảm, các chủng tộc tà ác nhân cơ hội bắt đầu công kích nhân loại vũ trụ...cho tới nay đã mười vạn năm. Đương nhiên với tu vi chúng ta hiện nay căn bản không thể biết được thời gian mười vạn năm dài bao lâu nhưng đối với sự cường đại của các thần linh thời gian đó chỉ như mấy năm của chúng ta tại trái đất, chớp mắt đã qua.
- Điều này thì liên quan gì tới giấc mơ cũng như việc ông huấn luyện tôi?
Tiêu Thần vừa rồi nghe Tạ Đông kể chuyện căn bản không tin có thần linh, cũng không tin ai đó có thể sống mười vạn năm mà không