Bản thân Trần Viện là người dị năng, hơn nữa có Tuệ nhãn dị năng, có thể dễ dàng phân biệt thuộc tính chủng loại của người dị năng. Hơn nữa cô cũng hơi có chút tâm tư, sau khi Tiêu Thần cứu cô, cô có làm dấu hiệu trên người Tiêu Thần, điều này khiến cô rất dễ dàng phân biệt ra Tiêu Thần.
- Vị bạn học này nói chuyện quá khách khí rồi, có thể may mắn vì hai trường đại học nổi tiếng nhất cả nước đứng ra tổ chức một cuộc vũ họi như vậy, là vinh hạnh của Ngô mỗ!
Tên béo giả bộ còn có vài phần giống bộ dáng Chủ tịch Hội đồng quản trị, ngay sau đó cười nói,
- Thời gian cũng hơi muộn rồi, sau đây tôi sẽ trao giải thưởng dành cho quán quân, chúng ta kết thúc sớm một chút, các bạn học cũng có thể về sớm một chút để nghỉ ngơi.
Tiêu Thần cười đáp:
- Vậy phiền chủ tịch Ngô rồi.
Hai vệ sĩ sau Ngô Thiên Hà giả, một người nâng một cái mâm bạc lớn, Ngô Thiên Hà giả kéo tấm vải đỏ phủ bên trên xuống, một màn ánh sáng vàng rực rỡ lập tức bắn ra, không ngờ thật sự là một tấm Mặt nạ hoàng kim sói.
- Oa, thực sự là Mặt nạ hoàng kim nha!
- Sáng thật, ánh vàng rực rỡ đấy!
…
Kim quang Mặt nạ hoàng kim chợt lóe, các học sinh có mặt đều thán phục rồi thán phục, hâm mộ rồi hâm mộ. Liễu Đạo thì lại ở một bên nghẹn lại đố kỵ. Nếu không phải máy tự động tính điểm cuối cùng cho ra số điểm kém 0.02, Mặt nạ hoàng kim sói này chính là của mình rồi. Đeo mặt nạ này đi một vòng trong đại học Thanh Hoa, sẽ đem được bao nhiêu em về! Thật sự là quá phong cách!
- Ha ha, đây là dùng vàng ròng 17k tạo ra, tạo hình cũng là mời thợ tạo hình chuyên nghiệp đấy.
Ngô Thiên Hà giả hơi có chút đắc ý, nhìn Tiêu Thần cười nói:
- Tiểu tử, cậu là quán quân đêm nay, vậy chiếc Mặt nạ hoàng kim sói này thuộc về cậu rồi, tôi hiện tại tự tay đội lên cho cậu.
- Làm phiền chủ tịch Ngô rồi.
Nhiều người nhìn như vậy, Tiêu Thần cũng không có biện pháp từ chối.
Ngô Thiên Hà giả lấy mặt nạ sói trong khay ra, thấy gã dùng hai tay để cầm, ra vẻ sức nặng của mặt nạ này không nhẹ. Đeo mặt nạ lên mặt cho Tiêu Thần, trên Mặt nạ hoàng kim có ba sợi tơ ngọc, Ngô Thiên Hà giả vòng qua lưng Tiêu Thần, tự tay buộc lại ba sợi tơ ngọc cho hắn, thay Tiêu Thần đeo Mặt nạ hoàng kim sói.
- Cảm giác thế nào, tiểu tử?
Ngô Thiên Hà giả trong mắt lóe lên tia sáng quỷ dị, thưởng thức Tiêu Thần như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật .
Tiêu Thần gật gật đầu khen:
- Cảm giác rất tuyệt! Nó không hề nặng như trong suy nghĩ của tôi…
- Ha ha.
Ngô Thiên Hà giả thản nhiên cười, phất tay ra hiệu cho tất cả mọi người ngồi xuống:
- Nhân cơ hội này, tôi mời mọi người uống một ly, loại Cesc Fabregas 1968 này tôi cũng rất ít được uống!
…
- Nào, mọi người cùng nhau nâng ly, chúc các bạn học sinh tiền đồ như gấm, sau này tìm được một công việc tốt!
Trong tay mỗi người đều cầm một ly Cesc Fabregas 1968, Ngô Thiên Hà giả nâng ly đầu tiên, mọi người đều kích động đứng lên, giơ lên cái ly.
Có vài người có chút nóng vội uống hết đầu tiên, tỷ như bạn học Liễu Đạo thì lại chờ Ngô Thiên Hà uống trước. Tiêu Thần vừa rồi cũng ngửi qua mùi rượu này, cũng không có gì mờ ám, thấy Ngô Thiên Hà uống hết trước, cũng nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
- Mọi người trước tiên cứ ở đây nói chuyện một lát, chút nữa trợ thủ của tôi sẽ đưa mọi người về. Tôi còn có chút việc, xin phép đi trước.
Ngô Thiên Hà giả trong mắt phóng xuất ra một tia tinh quang, lập tức che đậy đi, mang theo hai vệ sĩ đi vào cửa ngầm sau đại sảnh.
Một chai Cesc Fabregas 1968, mỗi người có thể được dùng khoảng hơn nửa ly, cũng không ai cam lòng một ngụm uống sạch. Mọi người đều tụ lại cùng một chỗ vừa uống vừa tán gẫu, hưởng thụ lạc thú yên lặng mà vũ hội kết thúc mang đến.
…
Mà ở trong phòng quan sát trên tầng ba của biệt thự Thiên Hà, hai tên áo bào xám và áo bào đen thì phá lên cười.
- Ha ha… lão gia vĩ đại sắp sống lại rồi… Thật là thời khắc kích động lòng người!
Áo bào đen thông qua màn hình theo dõi, thấy ba mươi hai bạn học đều uống xong ly rượu, không kiêng nể gì mỉm cười.
Áo bào xám nói:
- Tổng quản Hách, tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cứ cảm thấy trong lòng có chút bất an.
- Bất an?
Áo bào đen cười lạnh nói,
- Ông là sợ lão gia sau khi sống lại sẽ chiếm hết quyền của mình chứ gì? Tôi cho ông biết, tất cả của chúng ta đều là do lão gia ban cho! Chỉ cần lão gia có thể sống lại, tất cả những thứ kia đều có thể hy sinh!
- Ha ha, Tổng quản Hách nói đùa rồi, tôi sao có thể để ý đến chút quyền lực đó. Hơn nữa, mấy năm nay quyền đó đều vẫn ở trong tayThiếu gia, tôi chẳng qua chỉ là người phát ngôn thôi.
Áo bào xám cười làm lành nói:
- Tôi chỉ là lo lắng những học sinh này, không biết bọn họ có thể cho chúng ta thứ mà chúng ta muốn hay không. Dù sao muốn lão gia sống lại, ít nhất phải có mười xử nữ chí âm, nơi này tổng cộng có mười tám nữ sinh.
- Hừ! Ông cứ chờ mà xem, vài xử nữ chí âm thôi mà!
Áo bào nam khinh thường cười.
…
- Chị Tiểu Kỳ, em làm sao lại có chút choáng váng đầu nhỉ?
Ba cặp đôi ký túc xá Uông Tiểu Kỳ cộng thêm đôi Lâm Vi Nhã, tám người đang nói chuyện vui vẻ. Nhưng chưa được bao lâu thì Lâm Vũ Đình cảm thấy có chút chóng mặt, cảm giác nặng đầu.
Dương Dao Dao thản nhiên cười nói:
- Vừa rồi em uống mạnh như vậy, còn uống trộm nửa ly của chị, nhất định sẽ hơi chóng mặt.
Bạn học Lâm Vũ Đình rất không thành thật, rượu này uống rất ngon, nhân tiện cũng uống luôn nửa ly còn lại của Dương Dao Dao, về phần một ly kia trong tay Sài Lang, căn bản không cần phải nói, cũng bị cô chiếm luôn.
- Ách, mình thế nào cũng có chút chóng mặt?
Dương Dao Dao vừa nói xong, chính cô cũng cảm thấy có chút nặng nề, ngã vào ngực Lăng Nguyệt Hoa, bạn học Lăng Nguyệt Hoa cực kỳ kích động, thiếu chút thì khóc thét.
- Cô ấy… Dao Dao nằm trong lòng tôi hả? Tôi… cũng choáng…
Lăng Nguyệt Hoa không biết là say mà chóng mặt hay là hạnh phúc tới ngất đi, ôm Dương Dao Dao hai người liền ngã xuống sô pha.
- Sức ngấm về sau của rượu này thật là đủ!
- Tôi cũng chóng mặt… rượu này uống quá ngon rồi…
…
Không tới mười lăm phút, ba mươi hai người cơ bản đều ngã