Chuyện người dẫn đường coi như đã quyết định xong, Mễ Kỳ Á nhờ hàng xóm chăm sóc bà cô, sau đấy đưa Tiêu Thần đi chọn ba con lạc đà khỏe mạnh, mua ít đồ dùng cần thiết khi vào sa mạc, sau đấy cùng Tiêu Thần trở về xe.
Ba người trên xe thấy người dẫn đường là một cô bé, liền tỏ ra nghi ngờ Tiêu Thần, Tiêu Thần chỉ nói có một câu ‘đây là em gái tôi’. Nhưng vì để thuận tiện cho nhiệm vụ, Tiêu Thần căn dặn Mễ Kỳ Á từ giờ gọi hắn là Trác Mã, sau đấy giải thích một chút về tên của Lưu Kiệt, Lý Hán và Tả Hàn.
Phía Tây trấn Hạ Hà có một con mương, muốn vào sa mạc nhất định phải đi qua đó.
Chiếc xe quân dụng chạy chầm chậm trên đường gập ghềnh, ba con lạc đà chạy theo sau xe. Mễ Kỳ Á và Tả Hàn ngồi chen chúc ở ghế phụ, có lẽ do là lần đầu ngồi xe như thế này, nên cô có chút lo lắng, bàn tay cô nắm chặt ghế bên cạnh.
- Anh, ở Lạc Tử Câu khá loạn, đến lúc ấy phải cẩn thận một chút.
Còn mấy nghìn mét nữa thì tới Lạc Tử Câu, Mễ Kỳ Á nhắc nhở Tiêu Thần.
Tả Hàn cau mày:
- Loạn? Loạn thế nào?
- Ở đấy có một băng nhóm cầm đầu từ những năm 80, ở đấy là nơi tụ tập của đám lưu manh.
Mễ Kỳ Á sợ hãi nói với Tả Hàn, ngồi cạnh Tả Hàn cô luôn thấy lạnh lẽo.
Trấn Hạ Hà là nơi xa xôi hẻo lánh của đất nước, trị an ở đây không tốt như thành phố. Nơi đây lại gần với Tây Bắc, người dân ở đây khá hung hãn. Từ những năm 70, 80 nơi đây đã có không ít kẻ cầm đầu, thậm chí, có những thôn trang, cả thôn đều sống dựa vào cướp bóc, đánh đấm. Mặc dù nước Cộng Hòa ngoài miệng lúc nào cũng nói văn minh, hiện đại hóa, nhưng ở nơi hẻo lánh như trấn Hạ Hà này thì vẫn còn sót lại những tên thổ phỉ của thế kỉ trước.
- Không sao… em gái nhỏ… đến lúc ấy chú Hà Á Đồ (biệt danh của Lý Hán) sẽ bảo vệ em.
Lý Hán ngồi phía sau cười ha hả nói, như còn muốn nói thêm gì nhưng lại bị Tiêu Thần trợn mắt nhìn một cái.
“Nguy hiểm! May mà trước đấy Mễ Kỳ Á đã thay quần áo.”
Tiêu Thần thở phào một cái.
Vừa nhìn bộ dạng của Lý Hán đã biết anh ta không ít lần dùng kính thấu thị lén nhìn cô em gái xinh đẹp này rồi. Khi ở nhà của Mễ Kỳ Á, Tiêu Thần đã làm cho cô hai bộ quần áo, hơn nữa còn được làm từ polime, nếu không đã bị ông chú Lý Hán này nhìn xuyên qua rồi, vậy chẳng phải tức hộc máu hay sao.
- Không… không cần đâu…
Mễ Kỳ Á hơi ngượng ngùng nhìn Lý Hán, cái tên có râu này nhìn như muốn nuốt chửng người ta vậy, ba người đàn ông trên xe nhìn thế nào thì cũng chỉ có ‘anh’ là người đáng tin cậy nhất.
- Anh Trác Mã sẽ bảo vệ em.
- Ừ... không tồi, không tồi... em gái có tiến bộ hơn rồi đấy...
Tiêu Thần cười gật đầu, lộ ra vẻ vô cùng quyến rũ.
- Đúng là đồ đạo đức giả!
Tả Hàn nhịn không nổi, nhéo cho Tiêu Thần một cái vào hông.
Tiêu Thần thắc mắc hỏi:
- Sao lại nhéo tôi? Đúng là bà vợ thối mà!
- Vợ muốn nhéo chồng một cái mà phải có lý do ư?
Tả Hàn hừ một cái:
- Tôi thích nhéo thì nhéo.
- A! Anh Trác Mã kết hôn rồi ư?
Mễ Kỳ Á giật mình hỏi:
- Đây là vợ anh?
Tiêu Thần cười ha hả, nói với Mễ Kỳ Á:
- Đúng vậy, đây là vợ anh, sau này em gái có thể gọi cô ấy là bà vợ thối của anh, biết chưa?
- Tôi giết anh!
...
Nửa tiếng sau, chiếc xe quân dụng dừng ở trước một đập chứa nước cũ nát, nơi ấy có một chỗ còn gọi là tạm sạch sẽ. Cách đập chừng 50 mét có hai gò cao khoảng hơn một trăm mét, hai cái gò cách nhau chừng trăm mét, ở giữa có một con mương. Vì hình dáng con mương khá giống đầu lạc đà nên có tên là Lạc Tử Câu
- Được rồi, xe dừng ở đây thôi, chúng ta dắt lạc đà vào.
Tả Hàn là đội trưởng, sau khi dứt lời cả đám lúc nãy còn nói cười trêu đùa, lúc này đã đến lúc thi hành nhiệm vụ nên bắt đầu trở nên nghiêm túc.
- Xe để đây không sao chứ?
Mễ Kỳ Á lo lắng hỏi:
- Nơi này không an toàn, ở đây trộm, thổ phỉ rất nhiều, xe để đây chắc chắn sẽ bị lấy mất.
Tiêu Thần để xe ở một bãi đất trống, quan sát địa hình xung quanh, đập chứa nước cũng chỉ là tên gọi trên danh nghĩa thôi, vì thực tế là ngay trước có một tấm sắt trên đó viết “Đập chứa nước trấn Hạ Hà”, nhưng thực tế là trong đập đến một giọt nước cũng không có. Sau tấm biển là một cái hố khô khốc sâu chừng mấy chục mét, sau nó là hai cái gò thấp.
- Em gái… đừng lo lắng… nếu chiếc xe này mất thì mua chiếc mới là được…
Lý Hán cười ha hả, anh ta không thèm để ý tới chiếc xe, đừng nhìn thấy xe hiệu Hummer hơn nữa lại là xe quân dụng, thực chất không biết là nhặt về từ đống phế thải nào.
Hừ! Nước Cộng Hòa cũng thật là keo kiệt! Ít nhất cũng phải cho cái tiểu đội này cái Lamborghini chạy chơi chứ!
- Đúng đấy, chú Hà Á Đồ không có gì chỉ có mỗi tiền, đến lúc ấy bảo chú ấy mua cho em một chiếc, ha ha…
Tiêu Thần nhân cơ hội đòi hỏi:
- Chú Lý, chú cũng mua cho em gái tôi một chiếc chứ?
Mễ Kỳ Á vội nhìn về hướng Lý Hán vẻ mặt hưng phấn:
- Chú Hà Á Đồ, chú thực sự sẽ mua xe cho Mễ Kỳ Á ư?
Nói ra thì cả trấn Hạ Hà này chỉ có mấy chiếc xe con, xe thì không ít, nhưng đa phần đều là xe bò, xe chở phân hoặc xe kéo. Trong mắt của Mễ Kỳ Á chiếc xe trước mặt vô cùng hoành tráng, chí ít nó cũng được coi là một sản phẩm máy móc.
- À… cái này…
Lý Hán không ngờ tên khốn Tiêu Thần này lại cho anh ta một vố như vậy, hơn nữa Mễ Kỳ Á lại phối hợp ăn ý đến như vậy, ánh mắt cô