Từng đợt nổ vang truyền đến từ hạ nguồn của con sông nhỏ, âm thanh thật sự quá to lớn, kinh động đến một trận cuồng sa dữ dội, đến cả tảng đá khổng lồ phía trước Tiêu Thần và mấy người khác cũng có hơi rung.
- Mọi người bám chắc vào! Qua một lúc sẽ không sao đâu!
Một tay Tiêu Thần ôm lấy cổ của Tả Hàn, một tay ôm Mễ Kỳ Á, ba người sấp thành một đống, một mặt khác Lưu Kiệt và Lý Hán hai tên đàn ông cũng làm theo, cũng ôm thành đống, nhưng mà tư thế có chút khó coi.
Trận cuồng sa bão táp này tiên tục kéo dài đến bốn năm tiếng đồng hồ, khi gió bão ngừng lại Tiêu Thần và mấy người khác liền ló đầu ra thăm dò tình hình phía dưới, vốn là có ba mươi sáu người, lần này không ngờ chỉ còn lại mười sáu người, tám người đàn ông cầm sáo và tám người phụ nữ áo đỏ kia, điều may mắn là, năm con thú tấn công họ lúc bấy giờ chỉ còn lại một con, còn bị thương rất nặng, toàn thân từ trên xuống dưới lại bị đánh tới có bảy tám cái lỗ nhỏ, màu máu đỏ tươi không ngừng chảy ra ngoài, bốn con còn lại đã bị chôn vùi dưới cát, ngoài ra có một tin xấu là cát đã làm cho nguyên con sông cũng bị cát lấp đi, không còn nước để uống rồi.
-cRốt cuộc là chuyện gì? Làm sao tự nhiên gió lốc nổi lên?
Mình của Lý Hán còn bị đè dưới Lưu Kiệt, có chút bất mãn đẩy Lưu kiệt ra hừ giọng nói
- Không nghĩ được anh lại xấu xa như vậy, nhân cơ hội đụng chạm tôi! Đợi sau khi về đến nhà, tôi bắt anh mua chiếc xe bồi thường!
Ha ha, sau đó ta lại đem chiếc xe đó tặng cho Mễ Kỳ Á, mượn gió bẻ măng, thật là rất hay!
- Anh, toàn thân đều là mùi hôi!
Lưu Kiệt ít khi mở miệng chửi người.
- Các anh đừng nói tầm xàm nữa! Chúng ta xem bọn họ làm thế nào hạ gục con thú kia trước đã!
Tiêu Thần hừ nói, bàn tay không ngừng hơi dùng lực, cảm thấy rất mềm mại.
- Còn dám động nữa thì bà đây sẽ cho anh biết tay!
Vẻ mặt Tả Hàn ửng đỏ, giận đến nghiến răng nghiến lợi, bộ phận nhạy cảm của mình đã bị sờ mó, không chỉ một lần mà nhiều lần.
- À, thật ngại quá, tôi còn tưởng là cái túi đựng lương khô của chúng ta, còn may không nắm quá chặt, nếu không sẽ bị tôi làm cho méo mó thì không hay rồi.
Tiêu Thần lặng lẽ rút tay ra, kề sát bên tai Tả Hàn, cười nham hiểm:
- Ngực của cô không tệ, lần sau chúng ta tìm cơ hội từ từ làm có được không?
Mễ Kỳ Á bị Tiêu Thần ôm vào lòng, tự nhiên cũng sẽ nghe được tiếng cười xấu xa của Tiêu Thần, trên mặt có chút lúng túng, tâm trạng không vui mà chu miệng lên, ưỡn cái ngực được nuôi nấng tốt của mình ra, có ý muốn để Tiêu Thần thử sờ.
Tả Hàn vốn muốn bóp chết tên xấu xa này, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cô nàng Mễ Kỳ Á, cô ấy cảm thấy rất ngại, thì thầm vào tai của Tiêu Thần:
- Đương nhiên được rồi, kỹ thuật của anh giỏi vậy, đợi sau khi về chúng ta tìm một nhà trọ, tìm một cái giường tốt, bà đây nhất định cùng anh ngủ một đêm, nhất định cho anh làm cho đủ.
- Vẫn là bà vợ tốt hơn, nào, để chồng bóp nữa nào.
Có được sự khích lệ to lớn, Tiêu Thần cũng không kiêng nể gì, lại thò ra bàn tay heo.
Không thể không nói, Tả Hàn hai mươi mấy tuổi, nhất là mặc bộ đồ ngụy trang đầy màu mị hoặc, làm cho Tiêu Thần cảm thấy có một loại mê hoặc.
- Hề hề, lần sau mới từ từ hưởng đi.
Bị Tiêu Thần không khai sàm sỡ, Tả Hàn không giận được, ai bảo mình vừa mới dụ dỗ hắn, chỉ có thể mỉm cười gạt tay heo của Tiêu Thần ra.
- A!
Bên eo của Tiêu Thần đột nhiên bị bóp, thở nhẹ một tiếng, thất kinh hỏi:
- Mễ Kỳ Á, em nhéo anh làm gì?
- Hừ! Anh chỉ biết lợi dụng người khác, là người háo sắc!
Mễ Kỳ Á chu cái môi đáng yêu lên hừ nói:
- Vừa rồi là cơn lốc ngầm đó, nếu chúng ta không mau ra khỏi đây, ốc đảo này không lâu sẽ sụp đổ đó.
- Cơn lốc ngầm?
Tiêu Thần há to miệng, nghe qua gió lốc cuồng phong hay cái gì đấy, nhưng chưa nghe qua đất ngầm còn có cơn lốc!
Cái sa mạc này thật quái lạ, đủ mọi thứ, làm như là không gây tổn hại cho người khác tất không vừa lòng.
- Mấy năm trước em và chú Hồ ở trên trấn vào qua sa mạc Tháp Can, lúc đó cũng gặp trận gió lốc kì lạ như vậy, loại gió lốc này gọi là cơn lốc ngầm, sự hình thành của cơn lốc ngầm chủ yếu là bởi dưới đất của ốc đảo này cơ bản đã bị vét sạch, hơn nữa dưới lòng đất có rất nhiều lổ gió, làm cho cái áp lực của nó nhỏ đi, thời gian lâu dần, thì rất dễ nổ, sẽ giống như tiếng vang kinh khủng vừa rồi, và ngưng tụ thành một luồng gió lốc.
Mễ Kỳ Á nhớ lại nói, trên mặt có chút chua xót nói:
- Lần đó chú Hồ vì bảo vệ bọn em và thương đội, không ngờ được chú ấy lấy thân mình đi chắn một trong mấy cái lổ gió, kết quả là bị cuốn vào trong gió lốc, chỉ sợ thi thể đã không còn nguyên vẹn nữa.
- Tại sao lại dùng thân đi chắn? Ông ấy không biết chạy sao?
Lý Hán không hiểu nói.
Mễ Kỳ Á cười chua xót, giải thích:
- Em cũng không rõ lắm, lúc đó bọn em chỉ nghe được chú Hồ hô một câu “Ma quỷ sắp đến rồi, mọi người mau chạy đi, tôi ở đây giữ cho, hy vọng sau này mọi người đừng bao giờ đến đây nữa,