- Tiểu Thần, cậu làm cái gì vậy !
Hà Phương Nhã vừa đưa tay xuống đã không thấy tung tích Tiêu Thần đâu nữa, chỉ nghe đằng xa có tiếng rơi xuống nước, con người này đúng là xuống biển bắt cá rồi!
Bên cạnh chính là quần áo của Tiêu Thần, Hà Phương Nhã vội đứng lên, chạy ra phía bờ biển, trong lòng vô cùng lo lắng, đâu còn nhìn thấy bóng dáng Tiêu Thần nữa.
- Đứa trẻ ngốc, đói bụng thì chúng ta đi tìm quán ăn là có thể ăn rồi! Sao phải làm chuyện ngốc nghếch như này!
Hà Phương Nhã lo cuống lên nhưng cô lại không có cách nào.
Ở vị trí như này, lại không phải là bãi biển nhộn nhịp, thậm chí trên bãi cát đến vỏ sò còn không có, chắc hẳn đã bị những người nông dân ở gần đây nhặt hết rồi, chính là muốn tìm người đến giúp cũng hô không được. Gọi điện thoại cho bạn bè đến giúp cũng là nước xa không cứu được lửa gần, Hà Phương Nhã chỉ có thể giữ chặt quần áo của Tiêu Thần, lo lắng đứng trên bờ nhìn không ngừng vào làn nước biển.
Nhưng cái cô nhìn thấy chỉ là từng đợt từng đợt sóng biển, làm sao có thể nhìn thấy bóng dáng Tiêu Thần.
- Tiểu Thần! Tiểu Thần! Cậu lên đây mau đi!
- Không ăn cá, tôi không thích ăn cá! Cậu mau lên đi!
Quá sốt ruột, Hà Phương Nhã làm rơi quần áo của Tiêu Thần xuống, rồi từ từ tiến lại phía mặt biển, chỉ hận là mắt cá chân bị thương, cô chạy mà không chạy nhanh được.
…
Vừa lặn xuống nước, Tiêu Thần lập tức phát ra Cầm long chân khí, bao bọc quanh người một lớp màng mỏng, nước biển không thể nào chạm vào thân hắn, cũng không ảnh hưởng đến thị lực của Tiêu Thần, hắn có thể nhìn rõ mọi thứ dưới độ sâu 20m, hơn nữa Cầm long chân khí còn giúp hắn cảm nhận vị trí của bầy cá cách đó mấy cây số. Bởi vì đây là khu nước nông nên không thể có những con cá to, Tiêu Thần dồn mọi sức lực, tiến về phía ranh giới sâu hơn. Sức mạnh của Tiêu Thần trong nước không bằng khi ở trên cạn nhưng nhờ có Cầm long chân khí hùng mạnh tiếp lực, Tiêu Thần nháy mắt vẫn có thể di chuyển về phía trước mười hai, mười ba mét, bên người là một vài con cá nhỏ, cũng được coi là gặp mấy con cá to nhưng những con cá đó hình thể thật sự không được hấp dẫn cho lắm, vừa nhìn đã biết là loại cá thịt không thơm nên Tiêu Thần cũng bỏ qua cho bọn chúng.
Mấy giây sau, Tiêu Thần đã tiến xa hơn hai trăm mét, lại còn lặn sâu xuống hơn ba chục mét, trước mắt có một đàn cá lớn màu xám, mỗi con cũng phải trên dưới năm cân, xem thế này có lẽ là đúng rồi.
- Ừm, vậy bắt các ngươi nhé!
Tiêu Thần từ không trung lấy ra ba cây kim bạc, ngón giữa mạnh mẽ bắn ra, ba cây kim bạc phá vỡ sức mạnh của nước, hướng vào giữa bầy cá lao đi.
Ba con cá to đáng thương không may bị đâm trúng, một dòng mùi máu tanh lập tức hòa vào nước biển rồi tan đi.
Tiêu Thần không dám trì hoãn, lập tức quay đi đem theo ba con cá to ném vào không gian, trong nước biển mùi máu sẽ dụ cá mập tới, Tiêu Thần cũng không nguyện tranh chấp với loại cá này. Sau khi hoàn thành, kiếm được ba con cá to, lo sợ Hà Phương Nhã đợi lâu trên bờ cát Tiêu Thần lập tức trở về.
…
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ! Đã 2 phút rồi, Tiểu Thần không phải, không phải…
Hà Phương Nhã đứng ở mé nước, nước biển đã ngập tới hông cô rồi, cô vẫn thử tiến lên phía trước nhưng không mấy tác dụng, sóng biển từng lớp từng lớp vỗ đánh tới, lại đưa cô về chỗ cũ vài mét.
Nhưng cô không bỏ cuộc, cũng không chịu bỏ cuộc, chịu đựng vết thương trên chân đau nhức, một lần rồi một lần đi xuống dưới, chỉ hy vọng có thể tìm được Tiêu Thần.
Nếu như có người ở bên ngoài mà nói, nhất định sẽ nói với cô như thế là phí công đấy!
Thời gian nín thở của một người bình thường, có thể qua 1 phút được coi là tốt nhất rồi, đằng này ở nơi