- Anh nói đám sát thủ đuổi theo anh còn dùng cả B40?
Lương Yến Yến dùng tay bịt miệng, khiếp sợ nhìn Tiêu Thần đang vùi đầu ăn uống.
Người thanh niên này càng lúc càng trở nên thần bí trong mắt nàng. Đầu tiên dám tấn công Hà Chí Lương, Hà gia phái người đến gây rối nhưng hắn không việc gì. Cõng một người trên lưng bỏ chạy lại có thể chạy nhanh như vậy, nàng cảm thấy không tin lầm người.
- Không có gì. Tiêu Thần tôi diễn vài màn ảo thuật đã lừa được hai tên óc heo kia rồi.
Tiêu Thần vừa ăn vừa nói:
- Nếu không phải tôi sợ B40 gây ra rối loạn giao thông tôi đã sớm xử lý chúng.
Dứt lời Tiêu Thần ngửa cổ uống hết phần nước nóng trong bát mỳ, vui vẻ liếm môi như muốn tâng bốc tay nghề của Lương Yến Yến.
- Sau này chúng ta phải làm sao?
Lương Yến Yến có chút lo lắng hỏi.
- Quan trọng trước mắt phải cứu chú Lương ra. Chú Lương trong tay bọn chúng thêm một giây là chịu khổ thêm một giây.
Tiêu Thần trả lời, không khí trong nhà có chút nóng hắn tiện tay cởi áo luôn.
Lương Yến Yến nhìn thấy thân thể Tiêu Thần, cô vốn là người da mặt mỏng, tuy rằng cha cô là xã hội đen nhưng vẫn có bảo mẫu chăm sóc cô từ bé đến lớn bởi thế cô vốn là cô gái khá bảo thủ. Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, người ta còn cởi áo vắt bên cạnh khiến cô cảm thấy hoảng hốt, nhất là nhìn phần lưng rộng rãi của Tiêu Thần mà hôm trước cô từng ôm chặt không buông, quả thật khiến cô ngập tràn cảm xúc.
- Nhưng làm sao mới có thể cứu cha tôi ra chứ? Tàn Lang Bang người đông thế mạnh, hai chúng ta sao có thể cứu được người trong tay họ?
Lương Yến Yến thở dài một hơi, nhớ tới hình ảnh cha mình chịu nghiêm hình bức cung sắ mặt trầm xuống.
- Không phải chúng ta cứu mà là tôi cứu.
Tiêu Thần thản nhiên nói ra một câu. Hắn cũng không muốn mang theo người đẹp yếu mềm này đi cứu người, làm như vậy chỉ tổ mang họa.
- Anh đi cứu? Một mình anh sao?
Lương Yến Yến hỏi:
- Nhưng đám người Tàn Lang Bang nhốt cha ở đâu anh cũng không biết sao có thể đi cứu?
- Yên tâm đi. Tiêu Thần tôi cũng không làm chuyện không chắc chắn.
Tiêu Thần thản nhiên nói kế rồi móc quyển sổ nhỏ trong túi đưa cho Lương Yến Yến, đây đích thực là quyển sổ Khỉ ốm đưa hắn.
- Đây là?
Lương Yến Yến vừa mở sổ kế đó kinh ngạc hô lên:
- Tiêu Thần anh từ đâu có được nó? Những điều ghi trong đây so với toàn bộ hiểu biết của tôi về Tàn Lang Bang còn chi tiết hơn. Trời ạ. Nếu quyển sổ này rơi vào tay hai bang phái kia xem chừng động tĩnh sẽ không nhỏ.
- Một người bạn cung cấp cho tôi. Tìm hắn cũng tốn không ít tâm tưu. Hôm nào tôi phải kiếm vài cô gái giúp hắn vui vẻ.
Tiêu Thần cười ha ha nói.
- Cái gì? Tìm vài cô gái?
Lương Yến Yến kinh ngạc hô:
- Tiêu Thần. Anh phải thành thật nói cho tôi biết. Có phải bên ngoài anh vẫn thường như vậy? Học thói quen xấu của đám phá làng phá xóm?
- Oan uổng. Oan uổng quá.
Tiêu Thần vội vàng kêu oan:
- Tiêu Thần tôi từ trong bụng mẹ đi ra đến giờ vẫn là thanh niên thuần khiết. Về phần cái gì mà tìm gái đó là người bạn tôi nói đùa. Trên thực tế tôi chưa từng biết chuyện này, còn nữa tìm người cũng phải mất tiền nữa.
- Tiêu Thần. Không phải anh có bà xã tốt Thi Nhu sao? Sao còn không đứng đắn, muốn tìm gái hả? Thi Nhu đối với anh không tốt sao?
Lương Yến Yến có chút tức giận, bàn tay nhỏ nhéo mạnh hông Tiêu Thần.
- Được