Kì nghỉ Quốc Khánh dài hạn của năm nay đến rồi, vốn dĩ trường học cho nghỉ bảy ngày, nhưng tính thêm hai ngày nghỉ cuối tuần, thế là thành ra thời gian nghỉ ngơi liên tiếp chín ngày.
Chín ngày nghỉ ngơi, điều này đối với những học sinh chăm chỉ suốt mấy tháng trời ở trường học mà nói, vô cùng quý giá. Rất nhiều học sinh đã bắt đầu chuẩn bị trước các kế hoạch lớn như đi chơi, tán gái
…
Buổi tối ngày 1 tháng 10, cô tỉnh lại, Tiêu Thần gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô một lần, may mà không có gì đáng ngại, Tiêu Thần cũng có thể yên lòng được rồi.
Gặp mặt người yêu, khuôn mặt Chu Tử Y tự nhiên ướt đẫm nước mắt, đặc biệt là 3 tháng không gặp Tiêu Thần rồi, hơn nữa lần này hắn lại cứu mình một mạng. Sau khi Tiêu Thần an ủi cô một lúc lâu, tinh thần cô mới hồi phục lại, liền nói với Tiêu Thần ngọn nguồn của chuyện này.
Tháng trước, Chu Tử Y từ đội cảnh sát giao thông chuyển tới tổ trọng án hình sự thành phố Lĩnh Hải. Do tư liệu và tin tức nhân viên trong tổ cần bảo mật, cô chỉ là thu dọn một vài thứ, cũng không tiết lộ với đồng nghiệp đội cảnh sát giao thông trước đây quá nhiều, rồi chuyển tới tổ trọng án hình sự, nơi thực hiện giấc mơ của mình.
Vừa mới gia nhập tổ trọng án một tháng, thành phố Lĩnh Hải đã xảy ra vài vụ đại án. Mấy tên bịt mặt bắt cóc, mấy lần xông vào trong nhà của các nhân vật trọng yếu hành hung, cứ cách hai ba ngày thì phải giết một người, gần đây tổ trọng án vừa mới thông qua một vài kỹ thuật camera, nắm bắt được hướng hành động của nhóm người này, biết bọn chúng sẽ xuất hiện ở đâu, liền thiết lập trạm canh gác ở đó, tiến hành kiểm tra nghiêm khắc đối với những phương tiện qua lại.
Là người mới của tổ trọng án, Chu Tử Y đương nhiên càng muốn thể hiện bản thân. Đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với vụ đại án như vậy, cầm côn cảnh sát tiến lên xem xét từng chiếc xe một. Lúc kiểm tra đến chiếc Mazda kia, cô thấy ngồi trong xe là bốn người đàn ông trông vô cùng hung ác, liền cẩn thận truy hỏi, nhóm người đó trả lời bình thường, nhưng ngay lúc cô chuẩn bị cho bọn chúng đi qua, lại lờ mờ nhìn thấy bên hông một người đàn ông lộ ra một thứ đồ màu đen, nơi đó cắm một khẩu súng.
Chu Tử Y đang muốn la lên, định sẽ rút súng ra, nhưng người đàn ông đã rút súng ra trước, bắn một phát qua vai trái Chu Tử Y, chuyện tiếp theo mọi người đều rõ rồi, vẫn may Tiêu Thần kịp thời xuất hiện cứu cô, nếu không cứ như vậy nằm trên đất, chỉ sợ sẽ mất máu mà chết.
- Chị Tử Y, mấy ngày này chị nghỉ ngơi cho khỏe đi, việc của tổ không cần lo nữa, em cũng chưa nói với bọn họ chị nằm ở đây.
Tiêu Thần nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, áp lên mặt mình, cũng may lần này hắn gặp được, thử nghĩ nếu mình không lái xe ngang qua đó, vậy hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.
Chu Tử Y thở dài một cách yếu ớt, khẽ cười nói:
- Cũng còn có cách nào khác, tôi bây giờ nằm ở đây, muốn làm gì cũng không làm được, chỉ có thể nghỉ ngơi cho khỏe thôi. Đáng tiếc bỏ lỡ mất một vụ đại án, thật muốn dùng còng tay lôi bọn chúng đi một cách không thương xót.
- Ách.
Tiêu Thần cảm thấy chút khó hiểu.
Chu Tử Y này thật đúng là kẻ cuồng phá án, người ta đều ước gì tránh xa những chuyện kiểu này, nhưng cô lại nóng lòng muốn xông tới ngay lập tức, tốt nhất là rút súng ra bắn cho bọn chúng mấy phát, có lẽ là ước mơ sai khiến, vì cô đã muốn trở thành một cảnh sát hình sự từ nhỏ.
- Tuy nhiên, có cậu ở bên cạnh, tôi lại muốn có thêm mấy vết thương.
Chu Tử Y khẽ cười nói, có thể khiến Tiêu Thần ở bên cạnh mình như vậy, chịu thêm vài vết thương thật không đáng gì.
Tiêu Thần gượng cười nói:
- Cô bé ngốc, chị cũng đâu muốn vậy
Tiêu Thần trong lòng ấm áp, càng nắm chặt hơn bàn tay nhỏ của Chu Tử Y, hắn ghé đầu bên người Chu Tử Y, cúi đầu khẽ hôn trán Chu Tử Y.
- Hôn môi tôi đi
Chu Tử Y đột nhiên nhỏ giọng nói.