Tiêu Thần hiện giờ vẫn ôm thật chặt Đường Diễm Vân, hắn vỗ khuôn mặt Đường Diễm Vân cười nói:
- Chị Diễm Vân, chị đừng có từ chối, thân mình chị hiện tại rất yếu, cứ im lặng nằm trong lòng em đi.
- Giờ khắc này, đừng xem em như học sinh của chị nha!
Tiêu Thần thản nhiên cười.
Đường Diễm Vân trái tim đập mạnh, lặng lẽ nhìn Tiêu Thần vài lần, đột nhiên cảm thấy thằng nhóc này hình tượng bỗng cao lớn lên, cô cũng không nói thêm gì, chỉ vô lực tựa mình vào trong lòng Tiêu Thần.
Tiêu Thần lại không nhìn thấy, lúc nàng tựa vào, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười hạnh phúc.
...
- Lão đại, đi mau! Thú tảo biển này chạy trốn rồi!
Tiêu Thần đang ôm Đường Diễm Vân, chợt nghe được thanh âm dồn dập của Daniel vang lên trong đầu, cũng không kịp hỏi nguyên do gì, ôm Đường Diễm Vân liền xông lên mặt nước.
Ùm!
Ôm Đường Diễm Vân, Tiêu Thần đột nhiên hiện ra bên dòng suối, hai chân giẫm thật mạnh lên mặt đất.
Cao Thi Nhu bên kia thấy Tiêu Thần đột nhiên xuất hiện, không chút nghĩ ngợi, nhào vào trong lòng Tiêu Thần, nước mắt rốt cuộc ngăn không được mà dâng trào
Cao Thi Nhu nức nở nói:
- May quá, may là anh không sao.
- Chúng ra rời khỏi đây trước! Nhanh lên!
Tiêu Thần cũng không nói nhiều, cũng ôm chặt Cao Thi Nhu, một trái một phải ôm hai tiểu mỹ nhân, quát với mấy tên vệ sĩ áo đen bên cạnh:
- Còn không nhanh rời khỏi đây, muốn chết hết cả lũ à?
Dứt lời, chỉ thấy thân hình Tiêu Thần thoáng cái liền lóe xa hơn mười mét, mấy tên vệ sĩ của Long Tuyền sơn trang nhìn thấy liền ngẩn cả người.
Trời ạ, đây là người sao?
Thằng nhóc kia không phải là quái vật hay súc sinh gì đó chứ? Có người trong nháy mắt có thể lóe xa ra hơn mười mét sao?
Ầm!
Mấy người còn lại vô cùng kinh ngạc, đều cảm giác thân mình bị một dòng nước lớn làm ướt, nhìn lại, một quái vật khổng lồ bỗng nhiên từ trong nước nhảy lên.
- Chạy mau đi!
Giờ thì bọn họ tin lời Tiêu Thần rồi, vài người bắt đầu vung chân ra chạy lên trên, chỗ trên kia hơn mười thước là một quốc lộ, nơi đó cứ cách trăm mét là đặt một chiếc xe con, là Long Giang đặc biệt vì những học sinh lớp 12/7 này sắp xếp tốt.
Cũng may quái vật khổng lồ kia chỉ xuất hiện có một lần, sau khi thấy mọi người rời khỏi, liền lần nữa chìm vào trong hồ sâu.
...
Sự kiện phiêu lưu lần này khiến cho ông chủ Long Tuyền sơn trang - Long Vũ Sinh tức giận, y đem con mình Long Giang cùng chúng vệ sĩ hung hăng dạy dỗ một trận, còn mời mấy vị cao nhân đi tới đầm nước phía trước kia. Ở địa bàn của mình, lại có thứ gọi là quái vật khổng lồ, điều này làm Long Vũ Sinh khó mà chấp nhận.
Phải biết rằng thu nhập hàng năm của Long Tuyền sơn trang chủ yếu chính là dựa vào khách du lịch, đừng thấy tòa sơn trang này không lớn, chính mình cũng là nhiều tiền nhiều của, thu nhập hàng năm của Long Tuyền sơn trang với tập đoàn Long Nhân của y mà nói cũng chỉ là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể. Nhưng Long Tuyền sơn trang này lại là cách thức quản bá của y, nơi thương trường nhiều tranh đua, nếu việc này truyền ra ngoài, về sau còn có ai dám đến Long Tuyền sơn trang của y nghỉ phép chứ.
Quan trọng hơn là, người bị thương lần này là Tiêu Thần và cô giáo với bạn gái hắn, một người là ân nhân của mình, hai cô gái kia lại là tình nhân của Tiêu Thần. Long Vũ Sinh không phải kẻ ngốc, hắn từ ánh mắt Tiêu Thần nhìn Đường Diễm Vân, liền biết Tiêu Thần có ý với chủ nhiệm lớp của mình. Đối với kẻ ở lâu trên địa vị cao như Long Vũ Sinh này mà nói, loại chuyện này y cũng thấy nhiều mà chả lạ gì rồi.
Tuy nhiên vì danh dự của sơn trang, Long Vũ Sinh vẫn là trước hết mặt dày quan tâm chăm sóc Tiêu Thần, hy vọng hắn và tình nhân của hắn đừng đem chuyện này nói ra ngoài.
Tiêu Thần đối với hành động của Long Vũ Sinh cũng tỏ vẻ thấu hiểu, bởi vì hắn cũng vừa mới biết được năng lực kỳ dị của loại thú tảo biển này từ miệng Daniel, việc hôm nay không thể trách Long Vũ sinh.
Loại thú tảo biển này lại gọi là thú dời nước, nó là một loại thần thú hệ nước thời xa xưa, có năng lực khống chế nước phi thường, nhất là thuật dời nước của nó, được mệnh danh là thần thuật trong pháp thuật hệ nước.
Thuật dời nước, tên như ý nghĩa, loại thú dời nước này có