- Phùuuu!
Trong phòng tắm, Tạ Tiểu Na lại rên rỉ một tiếng dài, thanh âm như đau khổ, như hưởng thụ, lại như giải phóng, xen lẫn thỏa mãn.
- Tiêu Thần đáng chết! Cậu ta còn chưa xong sao!
Đường Diệm Vân đầu óc cứng đơ ngẩn ra ngồi trong phòng khách, mấy bộ phim xxx cô đã từng xem nhưng thực sự chưa bao giờ chứng kiến tại chỗ cả.
Hôm nay, đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt, à không phải, mà phải nói là mở rộng thính giác mới đúng, vì cô đâu có tận mắt nhìn thấy mà chỉ có thể nghe thấy âm thanh của cuộc chiến, nhưng điều đó cũng đủ để trái tim cô chịu một áp lực cực lớn.
Đường Diệm Vân bất giác cảm thấy có vài phần khâm phục nữ diễn viên Đảo quốc, kỹ thuật diễn xuất của họ thật sự quá tuyệt vời, có cả máy quay, nhân viên cộng tác đứng bên mà họ vẫn có thể thản nhiên diễn xuất nhập tâm như vậy.
Xoạt một tiếng, cửa kính mờ phòng tắm bỗng kéo ra.
Tiêu Thần ôm Tạ Tiểu Na thân hình trần trụi ra ngoài, khéo sao hắn ôm Tạ Tiểu rất cao lại còn để lộ tiểu huynh đệ phía dưới của mình cứ nổi lên, bất giác đã chọc vào cơn giận của Đường Diệm Vân.
- Tiêu Thần, em, em tại sao có thể, tại sao có thể...
Đường Diệm Vân che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại, nước mắt chẳng hiểu sao đã rưng rưng khóe mắt.
Tiểu tử nhà ngươi, bà đây tại sao lại tin tưởng cậu như vậy chứ, cậu đã xxoo với Tạ Tiểu Na ốm yếu trong phòng tắm rồi à! Con mẹ nhà cậu đúng là không phải là người nữa rồi, đúng là đồ súc sinh!
Tiêu Thần cảm thấy khá rối rắm, vừa đi ra đã trông thấy Đường Diệm Vân khóc sướt mướt, không hiểu gì bèn hỏi:
- Em... Em làm sao hả?
Trong lòng tự nhủ, tôi lúc nãy chẳng phải rất thành thật sao, nếu như không phải để hai người phụ nữ các cô nhìn thấy cái cảnh xấu hổ này thì tôi đã chữa bệnh ở ngoài phòng khách rồi, chứ đâu cần phiền phức đưa Tạ Tiểu Na vào phòng tắm nữa.
- Cậu, tại sao cậu lại! Cậu đúng là đồ vô lại mặt dày nhất trên đời này!
Đường Diệm Vân lại không nhịn được nữa, hai hàng nước mắt cứ ứa ra, cô cũng chẳng hiểu hôm nay uống phải thuốc gì nữa mà lại như thế này.
Đường Diệm Vân không hiểu, Tiêu Thần lại càng không hiểu, hiện giờ hắn hơi mệt, không phải là vì hao tổn thể lực mà là mệt mỏi tâm lực, hắn vẫy vẫy tay nói với Đường Diệm Vân:
- Chị Diệm Vân đừng có đùa bỡn em nữa mà, em mệt lắm rồi. Bệnh của Tiểu Na em chữa khỏi rồi đó mau đưa cô ấy đi nghỉ đi.
Đường Diệm Vân vô cùng phẫn nộ, bèn nói ra mấy lời thô lục, quát mắng té tát vào mặt Tiêu Thần:
Cậu là cái đồ khốn nạn! Cái đồ súc sinh, dám nhân lúc bạn học bệnh nặng ra tay hạ thủ cô bé
Đường Diệm Vân hừ nói:
- Tiêu Thần, tôi nhìn lầm cậu rồi! Cậu làm tôi thất vọng quá!
Dứt lời, hai hàng nước mắt lại ào tuôn ra.
- Hạ thủ?
Tiêu Thần cau mày nghĩ kĩ, lúc nãy mình thực sự đã hạ thụ không hề nhẹ tay chút nào, lại còn dùng tay kẹp quả anh đào bé nhỏ của Tạ Tiểu Na, nhưng Đường Diệm Vân làm sao có thể nhìn thấy được? Chẳng lẽ...
Nghĩ tới đây, Tiêu Thần quay đầu nhìn nhìn tấm cửa kính mờ phòng tắm, thầm nghĩ cánh cửa đó đâu có thể nhìn xuyên vào bên trong được.
Vậy cứ cho là chị ta nhìn thấy, nhưng đâu đến mức phải kích động như vậy.
Tiêu Thần giận dữ nói:
- Chị Diệm Vân, em sai rồi được không, em cũng chỉ là bất đắc dĩ chữa bệnh cho Tiểu Na mà thôi.
Nói thẳng ra thì Tiêu Thần cũng chẳng muốn làm cái chuyện đó hôm nay, đúng là làm ơn mắc oán.
Thứ nhất bản thân chưa có làm gì cả mà thân lại đã mang tội, dạ dụ tiểu huynh đệ vẫn còn cương thì đúng là một sự tổn thương không nhỏ cho nó. Thứ hai là, bản thân thực sự không có cảm giác gì với Tạ Tiểu Na, dù tướng mạo cũng ổn nhưng không khiến đến mức phải động lòng, còn nói về phẩm hạn của cô ấy có