Tiêu Thần nghe ra được, giọng nói này với giọng của cô Hạ trong điện thoại không giống nhau, chắc là không phải cô Hạ rồi, Tiêu Thần vừa định rời đi, bên trong lại truyền ra một tiếng rủa sả.
- Ta nhất định phải tìm cho ra cái USB này! Nhất định phải bắt thóp được cái con tiện nhân Hạ Sương đó!
Cô gái bên trong tức giận đập bàn, tiếng ngăn kéo bị kéo ra cũng truyền ra ngoài, chắc là đang xoay sở tìm gì đó.
Tiêu Thần cũng thu lại Cầm Long Chân Khí, hắn nhíu mày lại. Hạ Sương, cái tên này Tiêu Thần không xa lạ gì, hắn hiện giờ đã nhớ ra chuyện của vị này. Trong buổi vũ hội hóa trang của hoa khôi đại học BJ và đại học Thanh Hoa lần đó, vị này chính là đối thủ không đội trời chung của bà xã Uông Tiểu Kỳ của mình, chính là một trong bát đại hoa khôi của trường Thanh Hoa.
Nhắc tới cái tên Hạ Sương này, Tiêu Thần mới nhớ tới một sự kiện, lần trước ở vũ hội, sau khi nghe trộm được cô ấy và bạn nhảy Liễu Đạo nói chuyện, y từng mấy lần nói bên tai của Hạ Sương, và hình như là bảo Hạ Sương đến khách sạn nào đó chờ y, chính mình đã định sẽ ra tay giúp đỡ cô.
Nhưng sau đó Tiêu Thần đã quên mất chuyện đó, ngẫm lại đúng là có chút rối rắm, cô nàng sẽ không thực sự hẹn đi khách sạn với Liễu Đạo, rồi bị tên nhà quê đó xxoo chứ? Nếu thật là như vậy, chẳng phải Tiêu Thần trở thành tội nhân rồi sao. Tiêu Thần tuy rằng không ưa Hạ Sương, nhưng cũng không nên đẩy cô đến bước đường cùng chứ, hơn nữa điều quan trọng nhất là, Tiêu Thần cực kì không thuận mắt cái tên tiểu nhân âm hiểm Liễu Đạo. Muốn có được người đẹp, lại dùng cách hạ lưu bỉ ổi chụp lén hình ảnh sinh hoạt cá nhân của người ta, thật là một tên đàn ông bại hoại.
Tuy nhiên hiện tại Tiêu Thần vẫn chưa gặp được cô Hạ kia, nếu chỉ là cùng tên thôi thì cũng có vẻ hợp lí, nước Cộng Hòa dân số đông đúc, cái tên Hạ Sương cũng đâu có gì đặc biệt.
- Cô là cái tên chết tiệt, ta sẽ tìm ra cho bằng hết!
Bên trong lại truyền tới một tiếng đập bàn đá ghế, thân hình Tiêu Thần chợt lóe lên, rời đi cách đó hơn mười mét, trốn ở một góc xa.
Trong phòng hiệu trưởng, một người phụ nữ xinh đẹp bước ra, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, dáng người cao gầy, ăn mặc rất lộ liễu, quần bò ngắn, tất dài màu đen, giày cao gót đỏ, tóc dài chấm vai, diện mạo cũng khá xinh đẹp, một tiểu mỹ nhân Giang Nam đúng chuẩn.
Đáng ngưỡng mộ chính là, còn sở hữu vòng một vòng ba căng tròn. Chỉ có điều hiện tại sắc mặt khó coi, hơi đỏ ửng, có lẽ là do tức giận. Cô mạnh tay đóng cửa, ngúng nguẩy cặp mông tròn trịa. Cô bước lên cầu thang, đi lên lầu bốn.
- Haha, xem ra có thể xem được một màn kịch hay rồi!
Tiêu Thần cười ha hả, vừa lúc hắn cũng muốn lên lầu bốn, liền bước lên cầu thang.
…
Trong gian phòng phía tây của lầu bốn trụ sở làm việc, hai cô gái xinh đẹp đang cãi vã ỏm tỏi.
Một người là cô gái vừa xông ra từ phòng hiệu trưởng ở lầu ba, một vị khác là một cô gái trẻ, dáng cao gầy, tóc dài phóng khoáng, váy áo sắc hoa sặc sỡ, xem ra còn trẻ hơn cô gái đi giày cao gót, xấp xỉ khoảng hai mươi tuổi, trên mặt cũng không trang điểm đậm, nhìn qua ngây thơ nhiều so với cô gái đi giày cao gót.
- Tôi cho cô biết, những việc bất kham của cô, tôi đã nắm được hết tất cả, cô tốt nhất là ngoan ngoãn hợp tác, bằng không thì, hừ!
Cô gái đi giày cao gót chỉ vào cô gái ngây thơ kia quát.
Cô gái e thẹn kia cũng không nhượng bộ, quát lại:
- Chị đừng có tưởng tôi sợ chị, hiện tại tới nước này rồi, tôi cũng không cần câu nệ cái gì nữa hết, cùng lắm thì tôi nghỉ làm chỗ này là xong! Chị không cần lấy chuyện đó uy hiếp tôi!
- Cô thực là không quan tâm sao? Thế nhưng tôi xem qua mấy thứ kia của cô, chậc chậc, cặp mông cũng không nhỏ nha! Còn cái tiểu bút kia cũng quả thực động lòng người đó!
Cô gái đi giày cao gót bạo miệng văng tục, tuyệt không chú ý đến hình tượng của mình, giờ phút này đã biến thành một ả đàn bà chanh chua.
- Chị đừng có ác mồm ác miệng vậy được không! Lau cho sạch cái mồm của chị đi!
Cô gái e thẹn nổi giận, bị người ta la