- Anh là cháu được ông già Tạ Đông nhận nuôi?
Tiêu Thần hiển nhiên là không tin, Tạ Đông chưa từng nói qua với mình ông ta có người cháu như thế, tên này không phải là giả mạo chứ?
Tuy nhiên tên Liễu Thất này nếu biết cái tên Tạ Đông này, vậy nói rõ anh ta không phải người bình thường rồi, ở Lỉnh Hải, hoặc là nước Cộng Hòa, biết cái tên Tạ Đông này cũng không có nhiều, nếu đếm chỉ sợ không đến mười đầu ngón tay.
Liễu Thất thản nhiên cười, lập tức mở cái hộp lớn này ra, lại lấy từ trong đó một cái hộp nhỏ, trong hộp nhỏ lại đựng một cái hộp, cho đến bốn năm tầng như vậy, mới từ trong đó lấy ra một cái hộp xung quanh dài khoảng mười milimet.
“Trời, đây là cái thứ gì, có cần đến mấy cái hộp đó bọc đi bọc lại không?”
Trán Tiêu Thần đã bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, tên này đúng là muốn làm mình rối lên.
Anh cứ lấy cái hộp đựng thứ này là được rồi, không cần phải làm nhiều thứ như vậy, làm sự việc phức tạp lên.
Liễu Thất thần bí cười, hạ giọng nói:
- Thứ trong này gọi là Cảm Ứng châu, là linh khí từ trong thiên địa tụ lại mà thành, đối với người tu hành pháp môn mà nói, rất tốt.
Dứt lời Liễu Thất đem cái nút thắt trên cái hộp gỡ ra, từ bên trong bưng ra hạt châu màu trắng đường kính khoảng tám milimét, bởi vì vị trí ghế gỗ ở công viên hơi vắng, cũng không có người chú ý.
Tiêu Thần nhận lấy cái thứ gọi là Cảm Ứng châu, nhìn trái nhìn phải nhìn trên nhìn dưới, cũng không phát hiện có cái gì.
Trước tiên là hạt châu này không phát sáng, không giống hạt châu trong truyền thuyết nói, hạt nào hạt nấy phát sáng lấp lánh, hoặc là phát ra nhiều màu sắc, ngoài ra Tiêu Thần cũng không cảm thấy linh khí lớn thế nào từ trong hạt châu này, nói thứ này là hạt châu tụ tập từ linh khí trong thiên địa, Tiêu Thần vẫn có chút không tin.
- Anh cần phải dùng Cầm long chân khí để cảm ứng.
Liễu Thất đột nhiên nói.
Thân mình Tiêu Thần khựng lại, trừng mạnh Liễu Thất một cái, trên người tản ra một luồng sát khí lớn, nháy mắt đã tập trung vào Liễu Thất.
Liễu Thất bị Tiêu Thần trừng, mồ hôi lạnh trên người ứa ra, thứ cảm giác sát khí vô hình bọc lại toàn con người anh ta, dường như là mình có cử động một chút, trong nháy mắt sẽ bị Tiêu Thần giết chết, không có khả năng sống sót, ngay cả cự tuyệt cũng không thể.
- Là... Là chú nói với tôi chú đang tu hành Cầm long quyết.
Hàm răng Liễu Thất run rẫy nói.
Nghe Liễu Thất nói như vậy, Tiêu Thần lập tức thu hồi luồng sát khí đó, từ khi mình bước vào giới sát thủ, hắn đã 2 năm không có sát khí như vậy, mới vừa nghe Liễu Thất nhắc đến “Cầm long chân khí”, Tiêu Thần cảm thấy bí mật trong lòng mình bị người khác mở ra, mới có ý giết người, nhưng bây giờ suy nghĩ, nếu Liễu Thất đã biết sự tồn tại của Cầm long chân khí, đã nói rõ anh ta thật sự là cháu mà Tạ Đông nhận nuôi rồi, nếu không Tiêu Thần thật sự sẽ ra tay xử lý anh ta ở trong công viên.
Phùuuuu
Cái luồng áp lực vô hình cuối cùng biến mất, Liễu Thất thở phào, mồ hôi lạnh ở lưng làm ướt cả áo sơ mi trên người anh ta, luồng sát khí Tiêu Thần phóng ra vừa rồi thật là dữ dội.
Chẳng lẽ tu hành của hắn đạt đến cảnh giới này? Chỉ thả một luồng sát khí, là đủ khiến người giỏi võ như mình kinh sợ?
Tiêu thần vỗ vỗ bờ vai của anh ta, cười ha hả nói:
- Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tôi hơi kích động, nếu anh đã biết việc Cầm long chân khí vậy đã rõ anh thật sự là cháu mà ông già Tạ Đông nhận nuôi rồi, vậy chúng ta dù thế nào cũng là họ hàng, sau này cứ gọi tôi là anh hai, cho dù cậu xem ra cũng không có tích sự gì, nhưng không sao, sau này anh sẽ tìm thời gian dạy cậu.
Nghe Tiêu Thần muốn mình gọi hắn là “anh hai”, mặt Liễu Thất tái nhợt, ông đây năm nay cũng hai mươi mấy, ngươi chỉ mới mười tám, lại kêu ông kêu ngươi là anh hai! Thật là nực cười!
Nhưng mới nghe Tiêu Thần nói sẽ chỉ dạy mình, Liễu Thất lập