Trên mặt Liễu Thất nổi lên một đường đen, kéo kéo vạt áo của Tiêu Thần, thấp giọng nói:
- Đây là dì Tô - Tô Tử Hiên, dì ấy là mẹ của Đại Nhi.
- Dì?
Tiêu Thần kinh ngạc nói, nhìn Tô Tử Hiên mấy cái, cười nhạt nói:
- Nhìn dì có vẻ trẻ quá, bảo dưỡng rất tốt.
Tô Tử Hiên đã đứng lên, đến trước mặt Tiêu Thần, thấy miệng Tiêu Thần ngọt như vậy, mỉm cười nói:
- Cháu chính là Tiêu Thần phải không, nào mời ngồi.
Tuy cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tiêu Thần, nhưng Tô Tử Hiên không dám chậm trễ tiếp đón thằng nhóc đẹp trai trước mắt, người có thể mở Ngọc cảm Ứng ra, tu vi tương đối cao, ít nhất là cho đến bây giờ, cô chỉ thấy qua hai người mở qua viên Ngọc Cảm Ứng đó. Thế nhưng hai vị đó mỗi vị đều là nhân vật khai tông lập phái, thuộc loại danh tiếng đầy giang hồ, vả lại tuổi tác cũng đều trên trăm tuổi. Nhưng bây giờ nhìn Tiêu Thần, cùng lắm chưa đến 20 tuổi, so với Liễu Thất nhìn còn trẻ hơn một chút.
Ba người ngồi xuống, Tiêu Thần ngồi bên cạnh Tô Tử Hiên, ngửi cái hương vị đặc biệt dễ ngửi trên người cô, các giác rất hưởng thụ.
Tô Tử Hiên liếc mắt ra ý cho người vệ sĩ bên cạnh, người vệ sĩ lập tức đi rót rượu, hai chân cô gác khẽ, sửa lại một chút, quay đầu nói với Tiêu Thần:
- Tiêu Thần cháu trẻ tuổi như vậy, lại có thể có tu vi cao như thế, cháu đúng là thiên tài.
Tiêu Thần cười nhạt nói:
- Dì Tô khách khí rồi, dì hãy nói vấn đề chính đi, sự việc của lệnh thiên kim con đã ở chỗ Liễu Thất nghe nói qua rồi.
Tô Tử Hiên ngây ra một lúc, không ngờ rằng Tiêu Thần lại trực tiếp như vậy, ánh mắt bây giờ của hắn tuy vẫn còn chút phiêu, nhưng đã trấn định rất nhiều, chắc hẳn đã từ trong cái đẹp của mình phục hồi tinh thần rồi.
Tô Tử Hiên chua xót nói:
- Hơn 11 sáng hôm nay, bọn bắt cóc đã gọi điện thoại cho chúng tôi, nói là muốn một tỷ tiền chuộc, ngoài ra hình như bọn chúng biết được cháu đang giúp chúng tôi điều tra, đồng thời nói rõ phải do cháu mang tiền chuộc đi chuộc Đại Nhi về.
Dứt lời Tô Tử Hiên nhìn về phía Tiêu Thần, cẩn thận quan sát sự biến hóa của sắc mặt Tiêu Thần, cô cũng có nghi vấn trong lòng, chẳng lẽ bọn bắt cóc đó căn bản không phải nhắm đến con gái mình, mà là nhắm đến Tiêu Thần này? Nhưng những lời này cô không dám nói ra.
Nghe Tô Tử Hiên nói như vậy, trên mặt Tiêu Thần không hiện ra cảm xúc biến hóa gì lớn, chỉ là thản nhiên hỏi:
- Việc cháu mở Ngọc Cảm Ứng giùm dì có những ai biết?
Liễu Thất ở một bên đáp:
- Không có, lúc em cầm viên Ngọc Cảm Ứng đến gặp anh, chỉ có mình em biết việc này. Sau khi trở về em cũng chỉ nói với dì Tô và chú Vũ, còn có đại quản gia Tạ và chú Phùng.
Nghe Liễu Thất nói như vậy, Tô Tử Hiên và Tiêu Thần đều nhíu mày, Tô Tử Hiên thầm nghĩ, chú Phùng đó là ai? Tại sao mình chưa nghe nói qua. Tiêu Thần lại đang nghĩ, xem ra đối phương có nội gián rồi, nhưng khiến Tiêu Thần nghĩ không thông đó là, tại sao đối phương lại nhắm đến mình chứ. Bản thân ở Lĩnh Hải không có kẻ thù nào, ít nhất là bản thân cho là như vậy, bởi vì những kẻ thù mình biết, đều đang nằm ngủ dưới đất rồi.
Tô Tử Hiên không khẩn trương trả lời,Tiêu Thần suy nghĩ một lúc, cười khổ nói:
- Xem ra sự việc lần này không đơn giản như vậy, đối phương vừa đòi tiền, hơn nữa bọn họ dường như đoán cháu chắc chắn sẽ tham gia sự việc này.
Liễu Thất khó hiểu nói:
- Không thể nào, biết đại ca mở Ngọc Cảm Ứng giùm em chỉ có 4 người, bọn họ đều không thể là nội tuyến của bọn bắt cóc được.
Sắc mặt Tô Tử Hiên có chút không tự nhiên, hỏi:
- Tiểu Thất, cháu nói cái chú Phùng kia là ai?
- Chú Phùng là một vị sư tổ của Thanh Vân Môn tụi cháu, Ngọc Cảm Ứng lần này là chú ấy cho cháu, chú ấy không thể là tai mắt của bọn bắt cóc được.
Liễu Thất nói.
Tô Tử Hiên chìm vào trầm tư, Tiêu Thần mở miệng nói:
- Không cần đoán nhiều nữa, không cần biết kẻ nào tiết lộ tin tức này ra ngoài, bây giờ có thể khẳng định là, đối phương vô cùng hiểu rõ tình huống bên chúng ta. Cháu đoán lúc bọn họ gọi điện thoại, cũng là