-Cậu trai trẻ tuổi? Hắn ăn mặc ra sao?
Tiêu Thần vội vàng hỏi.
Bà chủ nhớ lại một chút, chép chép miệng, nói:
-Đại khái bộ dạng mới chớm hai mươi tuổi, khoảng một mét bảy, người rất gầy, tóc vàng ngắn, mang một đôi dép kẹp, một cái quần bò rất nghiêm chỉnh không dưng bị hắn cắt ra mười mấy cái lỗ. Càng khiến người ta ghê tởm chính là trong đó có một cái lỗ, không ngờ cắt ở phía sau cái mông, khi đi đường, mọi người đều có thể thấy quần sịp bên trong của hắn. Không chỉ là mặc kì quái nha, lúc hắn gọi điện thoại, cũng thần thần bí bí nữa, quay trái quay phải, ôm lấy cái điện thoại, ở cái máy xa nhất bên phải kia, cúi gằm cái đầu, rụt rụt rè rè, giống như sợ người khác nhìn thấy.
- Hửm?
Tiêu Thần cau mày, tiếp tục hỏi:
- Vậy bà chủ ngươi có nghe được hắn nói gì không?
-Cái này ... cậu để ta nghĩ đã... Cái này dường như ta cũng không nghe...
Bà chủ ậm ậm ừ ừ cả nửa ngày, vẻ như là đang suy ngẫm, nhưng lại đang len lén liếc Tiêu Thần.
Mở tiệm VoIP, bình thường không có việc gì ai lại đi nghe nội dung khách gọi điện thoại, nếu bị khách hàng biết được, mỗi lần ở chỗ bà gọi điện thoại bà đều nghe lén, vậy còn ai dám đến nữa!
Tiêu Thần cũng phải qua vài phút, mới hiểu đạo lý này, rồi mới từ trong túi rút ra hai tờ tiền đưa qua, cười nói:
-Vẫn là mong bà chủ giúp đỡ cẩn thận ngẫm lại, người bạn này của tôi là cháu của một trưởng bối trong gia tộc, bởi vì ham chơi mới chạy đến nông thôn này, tôi đến chính là muốn tìm hắn về.
Bà chủ thấy lại có tiền tặng tới, làm sao còn cùng Tiêu Thần khách khí, cười ha hả, nói:
-Chú em quá khách khí rồi, có thể giúp cho chuyện của cậu là vinh hạnh của tôi nha, làm gì phải quan trọng hóa như vậy, ha hả.
Miệng thì nói như vậy, nhưng hai tờ tiền kia, sớm đã bị bả chộp vào trong tay.
-Nên như thế mà, phiền bà chủ thay ta cẩn thận nhớ lại một chút, tiểu tử kia rốt cuộc đã nói cái gì, có cái địa danh, tên người các loại nào không.
Tiêu Thần cười nói, không hề vì bà cô hám tài mà tức giận, tiền tài đã là phẩm chất chủ yếu trong cuộc sống mà phần lớn mọi người trong xã hội thời nay theo đuổi, ta lại không thể yêu cầu mỗi người phải chú ý sao cho vật chất và tinh thần thống nhất với nhau.
Bà chủ bày ra một bộ dáng suy nghĩ sâu xa, đứt quãng nói:
-Chú em để ta nghĩ ha... Lúc đó hắn đi vào, sau đó ngồi ở bên kia, sau đó ngó đông ngó tây một lát, tiếp theo ôm lấy cái máy, nối máy rồi, tiếng nói chuyện của hắn rất nhỏ, ta lại đang xem TV, cũng không nghe rõ cụ thể hắn nói cái gì. Đúng rồi, hắn nói đến một người, hình như tên là Malacca gì đó, sau đó lại nói gì đó, buổi tối ở trong thành phố, trong thành phố...
-Cái gì trong thành phố?
Tiêu Thần hỏi dồn, đây có thể là manh mối quan trọng nhất.
Bà chủ lại cố gắng nghĩ nghĩ, trong miệng nói ra vài cái tên khó hiểu,
-Hình như nói là ở trong thành phố, một cái tên là Đông Nam gì đó, biển Đông Nam hay là phòng karaoke bên bờ biển, tóm lại thì là cái gì đây.
Bà chủ chuyên chú hồi tưởng đến sự việc hồi sáng, nhưng thật sự là nhớ không được đầy đủ, cũng chỉ có thể nhớ lại mấy thứ này thôi.
Tiêu Thần gật gật đầu, nói:
-Bà chủ có thể giúp ta điều tra bản ghi chép gọi điện thoại của hắn không? Ở trên máy vi tính hẳn là có ghi chép đi?
-Có thì có, nhưng chỉ có thể tra được hắn gọi tới số nào, ghi âm cuộc trò chuyện thì không thể nào tra được.
Bà chủ mỉm cười nói, đã thu của cậu thanh niên ba trăm đồng tiền boa rồi, cái này bả ngược lại không có cố tình làm ra vẻ nữa.
Tiêu Thần gật đầu nói:
-Có số điện thoại là được rồi.
Thông qua cái máy tính trong VoIP kia, tra được thanh niên tóc vàng kia ở trong này gọi 2 cuộc điện thoại, Tiêu Thần đem hai số điện thoại đều đưa lại cho Liễu Thất, một số điện thoại chính là số điện thoại nhà Vũ Đại Nhi, số điện thoại khác còn lại là một số di động, hẳn là của tên Malacca gì đó kia, nơi đăng kí thẻ điện thoại chính là thành phố Lĩnh Sơn. Tiêu Thần muốn Liễu Thất án binh