- Muốn chạy, không dễ như vậy!
Khóe miệng Tiêu Thần động đậy, ngón giữa một cây kim dính độc bay ra.
Ngân kim trong bóng tối bay lượn, lúc tay thanh niên răng vàng nắm cái chui cửa phòng, hung hăng đâm vào sau ót của anh ta.
“Bụp” một tiếng, thanh niên răng vàng không có sức ngã xuống trước cửa, trong bóng tối một dòng máu đen theo ngân châm chảy ra, tia sáng trắng lấp lánh, người chết.
Dưới tình huống khoảng cách gần như vậy, Tiêu Thần đủ để nhìn vào bóng đêm, thấy thanh niên răng vàng ngã xuống, khẽ thở dài:
- Còn trẻ như vậy, không quý trọng sinh mạng, thật là đáng tiếc.
Ầm!
Mã Liễu Giáp cảm thấy đầu chấn động, tim nhịp đập dữ dội, Trần Tam Béo, tên mặt đen cao gầy còn có Vương Bá lưng gù ba người, cũng bị dọa đến sắc mặt xanh mét, nhất là Trần Tam Béo và Vương Bá đà tử, thầm nhủ đối thủ thủ đoạn thật độc ác, tuy ba người không tận mắt thấy cái chết của thanh niên răng vàng, nhưng đại khái cũng đoán ra nguyên do, bởi vì trước khi tắt đèn chỗ của thanh niên răng vàng cách cửa gần nhất, Tiêu Thần ra tay giết thanh niên răng vàng, ba người họ càng không dám nhúc nhích, trong lòng lo sợ có ám khí nào đột niên phóng ra kết liễu cuộc đời của mình, vậy như thật không thỏa đáng, hơn nữa Tiêu Thần vì Mã Liễu Giáp đến đây, ba người họ càng không đáng can thiệp vào, huống chi can thiệp vào, bọn họ tự biết rằng không có bản lĩnh.
Tiêu Thần vừa rồi hoàn toàn không rời khỏi bên cạnh mình, nhưng cũng có thể giết người, có thể thấy thực lực của hắn… Mã Liễu Giáp không dám tưởng tượng, ông ta cố kìm nén cơn đau trên người, nói với Tiêu Thần:
- Người anh em, anh muốn biết cái gì?
Tiêu Thần cười vài tiếng, hỏi:
- Sao rồi? Không định che giấu nữa à?
Mã Liễu Giáp ho khan vài tiếng, phun ra mấy ngụm máu tươi, nói:
- Người anh em rất bản lĩnh, trước mặt anh, em đâu dám che giấu.
Mã Liễu Giáp thầm nhủ người này công lực cao cường, hơn nữa lại lòng lang dạ sói, Mã Liễu Giáp biết nếu ở trước mặt người này giở trò, chỉ sợ sẽ bị hắn giết ngay, cái mạng nhỏ không còn thì còn gì là bí mật với không bí mật nữa, đây không phải là trận chiến dân tộc, cái mạng quan trọng hơn.
- Coi như ông biết điều!
Tiêu Thần khẽ hừ một tiếng, từ trong không gian đặc dị đưa ra một viên thuốc màu xanh, đưa vào khóe miệng của Mã Liễu Giáp nói:
- Ăn đi, đây là thuốc đặc chế của tôi, thất trùng thất phấn tán, mỗi tháng ăn một lần thuốc giải độc sẽ không sao.
Mã Liễu Giáp không chút do dự, đem viên thuốc gọi là thất trùng thất phấn tán nuốt vào trong, Tiêu Thần hài lòng gật đầu, đồng thời lấy ra ba viên thuốc màu đỏ, ngón giữa bắn nhẹ một cái, bắn tới bên cạnh Trần Tam Béo ba người.
- Ba người các ngươi, ở trước tay của các người có một viên thuốc tên là thất thiên xuyên tâm hoàn, nuốt vào đi, mỗi tháng sẽ đưa thuốc giải độc cho các người.
Trong bóng tối trước mặt Tiêu Thần không có sự uy hiếp gì, hắn chính xác đem viên thuốc màu đỏ bắn tới gần tay của ba người.
Ba người đều ngẩn người, tên mặt đen cao gầy phản ứng nhanh nhất, vươn tay tới phía trước đủ chạm tới viên thuốc, không hề do dự, nuốt viên thuốc thất thiên xuyên tâm hoàn vào.
“ Má ơi, đây là cái thứ gì!”
Vương Bá đà tử vươn tay vừa đủ chạm vào viên thuốc hình tròn, trong lòng thì thầm, sắc mặt trắng bệch, thầm nhủ, thứ này nhất định không phải thứ gì hay, thất thiên xuyên tâm hoàn, trời ơi, nghe tên cũng đủ để hù người ta rồi.
Trần Tam Béo chỉ thầm thì mấy câu, thầm nói xui xẻo, nhưng vẫn nuốt viên thất thiên xuyên tâm hoàn, nuốt xong còn hơi cười nịnh ngẩn đầu nói:
- Đại ca, sau này anh chính là đại ca của Trần Tam Béo tôi, mong đại ca chiếu cố người em này! Đại ca kêu bọn em làm gì bọn em tuyệt đối không dám không làm!
Trần Tam Béo xem là người dễ bảo, anh ta không phải thằng ngu, nếu Tiêu Thần đã không ra tay giết mình, mà còn dùng thuốc độc kiểm soát ba người mình, nói rõ ba người mình còn giá trị lợi dụng, có người lợi hại như vậy chịu lợi dụng mình, Trần Tam Béo ngược lại cảm thấy vận khí hôm nay của mình không tệ như vậy, cái gọi là lợi dụng cũng là thiết lập dưới điệu kiện mọi người có lợi cho nhau, mình được Tiêu Thần lợi dụng, cũng xem là tay sai của Tiêu Thần, nếu