- Chị Hạ Sương, tên Tiêu Thần này tại sao vẫn chưa trở về vậy? Hắn không xảy ra chuyện gì thật chứ?
Hồ Tư Doanh vẫn còn chưa ngủ, thời gian đã là hơn 2 giờ sáng rồi, Tiêu Thần vẫn còn chưa từ bên ngoài quay về, tuy là cô thường hay cãi nhau ầm ĩ với Tiêu Thần, nhưng cũng để ý Tiêu Thần, vừa rồi mắt phải cô lại giựt mạnh mấy cái, luôn cảm thấy có gì đó không hay sắp xảy ra.
Khuôn mặt Hạ Sương cũng là vẻ mặt lo lắng, hai người nhẹ nhàng ôm nhau, cô an ủi Hồ Tư Doanh nói:
- Có thể là do chuyện gì đó làm trễ nải, chị thấy hay là chị em mình nghỉ ngơi sớm đi, chúng ta chỉ có thể nghỉ ngơi thật tốt, mới có thể chờ hắn quay về.
- Nhưng em cứ có cảm giác không thoải mái, vừa rồi mắt phải lại giựt mạnh vài cái nữa!
Hồ Tư Doanh có chút lo lắng nói.
Trong dân gian có nhiều người già nói, mắt trái nhảy tài, mắt phải nhảy tai, Hồ Tư Doanh cũng từ ông nội Hồ Trường Nghĩa biết được những thứ này, vốn dĩ cô củng không tin, nhưng bây giờ tình trạng như vậy, lại khiến cô có chút sợ hãi.
- Cái đồ tồi, tuyệt đối không được có chuyện gì nha! Bà cô ta đây vẫn còn chưa đòi lại việc ngươi làm với ta đó!
Hồ Tư Doanh thầm nghĩ trong lòng.
Hạ Sương gượng cười, ôm chặt Hồ Tư Doanh, an ủi nói:
- Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, làm gì có chuyện mắt phải giựt là có họa chứ! Mấy cái đó đều là mê tín, chúng ta đều là người đã được giáo dục cao đẳng, không được dễ dàng tin vào mấy thứ này. Hơn nữa với bản lĩnh của Tiểu Thần, xung quanh đây cũng không có người nào ở, làm sao có thể dễ dàng bị tổn thương gì chứ.
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, thực ra trong lòng mình Hạ Sương cũng không tự tin, nói cho cùng sự thật là Tiêu Thần vẫn chưa trở về, ai có thể đảm bảo chính xác sẽ xảy ra chuyện gì.
- Tư Doanh, em thành thật nói cho chị biết, em thích Tiêu Thần phải không?
Để xoa dịu sự căng thẳng trong lòng Tiểu ma nữ, vẻ mặt Hạ Sương tươi cười nhìn Hồ Tư Doanh, cô không thể không thừa nhận, Hồ Tư Doanh là cô gái cực đẹp, chỉ là tính tình nghịch ngợm một chút, luôn thích làm trái Tiêu Thần.
Khuôn mặt Hồ Tư Doanh đỏ lên, vội nói:
- Chị Hạ Sương chị nói gì vậy, làm sao em có thể thích cái tên háo sắc tự đại đó chứ!
- Em thấy là bản thân chị thích hắn, lúc chị nhìn hắn, ánh mắt cũng khác đi, dịu dàng muốn chết, giống như ước gì có thể dính ngược lên làm vợ của hắn vậy, em nhìn ra được đó nha.
Hồ Tư Doanh cười hì hì, vẻ mặt tinh quái.
…
Bên trong động phủ hình tròn, Tiêu Thần ngã trên mặt đất đã 2 tiếng rồi, thời gian đã đến 4 giờ rưỡi sáng.
- Ách…
Tiêu Thần khó khăn mở hai mắt ra, trong mắt lóe ra một luồng mờ mịt, lẩm bẩm nói:
- Ông đây bị gì vậy?
Bây giờ Tiêu Thần vô cùng yếu ớt, trên người lại có 10 mấy vết thương nhỏ, lúc vừa mới rơi xuống, bị rất nhiều đá tạp trên đất đụng thương, quần áo trên người cũng đã bị máu nhuộm đỏ hết, hai hạt hồng hoa quả trên không cũng đã biến mất, trong động phủ tạm thời mất đi nguồn sáng, chỉ còn lại cánh cửa ngọc kia là đang lóe lên ánh sáng u lục u lục.
- Daniel! Daniel!
Tiêu Thần ngồi dậy nửa người một cách khó khăn, thở hổn hển gọi Daniel, gọi cả buổi cũng không thấy Daniel trả lời.
Sợ Daniel xảy ra chuyện, Tiêu Thần vội đem một tia ý thức chìn vào trong đan điền, không thấy thì không sao, vừa thấy là giật mình, đan điền của bản thân lớn gấp không chỉ 10 lần trước kia, hơn nữa trong đan điền khí vẩn đục bay khắp nơi, những khí vẩn đục này đều là thiên địa linh khí biến thành.
Ở trung tâm đan điền đang treo một quyển “Cầm long bí điển” vàng rực, bây giờ Daniel đang ngồi xếp bằng trên quyển bí điển, chỉ có điều nhìn dáng vẻ của gã, sắc mặt có chút trắng bệch, hẳn là đang khôi phục. Khí vẩn đục trong đan điền đang từ từ bị Daniel hít vào trong mũi, sắc mặt Daniel