Bốn người Đồ Tuyết Giang nhìn chén huyết trà trước mặt ánh mắt không chút do dự một hơi sảng khoái uống cạn. Đồ Tuyết Giang ra hiệu cho Sấu Đầu Đà rót trà vào miệng Tiêu Thần.
- Ô..ô...
Tiêu Thần bị Dương Đỉnh Thiên đè xuống lại bị Sấu Đầu Đà rót chén trà vào miệng không khỏi phát ra tiếng ô ô cầu cứu.
- Khụ...khụ...
Chén huyết trà lớn toàn bộ được rót vào miệng Tiêu Thần khiến hắn bị sặc, phun ra không ít. Sắc mặt hwans chậm rãi chuyển từ trắng sang xanh, cả người bắt đầu lung lay không dừng. Không đến ba phút cả người hắn ngã xuống nền, ánh mắt mê man nhìn trần nhà.
- Ha ha..Tiểu tử này thư thái chút đi. Cảm giác tốt chứ.
Đồ Tuyết Giang ngồi trên cao cười a a nhìn Tiêu Thần nằm dưới nền, quát Sấu Đầu Đà:
- Mang con nhỏ này xuống. Không có mệnh lệnh của tao không cho bất kỳ ai tiến vào phòng này. Nếu không giết chết không tha.
- Vâng.
Sấu Đầu Đà âm trầm đáp. Kế đó cúi đầu nhẫn nhịn liếc mắt nhìn Tiêu Thần nằm trên nền khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý. Đại Pháo Ca hành động quá cao, đủ để đánh lừa tất cả.
Mắt thấy Sấu Đầu Đà cùng Bàn Đầu La mang theo Hứa Diễm rời khỏi căn phòng, Đồ Tuyết Giang nhìn lại Tiêu Thần nằm trên nền. Bốn người bọn họ dùng máu của bản thân hòa với máu Tiêu Thần, bởi thế bốn người tùy ý muốn hỏi gì Tiêu Thần cũng sẽ trả lời chi tiết. Đây chính là do mị lực của huyết trà, ma lực của huyết trà.
- Thằng nhóc. Mày tên gì?
Bốn người Đồ Tuyết Giang vây Tiêu Thần lại, Đồ Tuyết Giang là người đầu tiên mở miệng hỏi.
- Tôi tên Tiêu Pháo.
Âm thanh Tiêu Thần không chút sức lực, ánh mắt mê loạn.
- Mày và Lương Yến Yến có quan hệ thế nào?
Diệp Lăng Hải hỏi đồng thời dùng chân đá đá phần thân dưới của Tiêu Thần nhưng hắn không chút phản ứng.
- Cô ta là bạn học mới của tôi. Tôi vừa chuyển tới lớp cô ta chưa lâu.
Tiêu Thần hồn nhiên trả lời.
- Hả? Vậy sau khi mày cứu nó. Nó giao cho mày thứ gì?
Dương Đỉnh Thiên lúc này có chút hưng phấn hỏi Tiêu Thần. Nếu chiếm được thứ kia cho dù mười chức phó Bang chủ hay bang chủ Tàn Lang bang gã cũng không muốn làm.
- Bốp...
Dương Đỉnh Thiên vừa mới hỏi xong đã bị Đồ Tuyết Giang tát thẳng lên mặt, giọng nói đầy sát khí mắng chửi:
- Ngu xuẩn. Đây là vấn đề mày có thể hỏi sao? Mau lăn ra cho tao.
- Tôi...đệch...
Dương Đỉnh Thiên cũng có chút tức giận, đưa tay xoa má giận ngút trời nhìn Đồ Tuyết Giang.
- Mẹ mày. Mày còn dám chửi.
Đồ Tuyết Giang lớn tiếng mắng, vươn bàn tau tiếp tục tát vài cái lên mặt Dương Đỉnh Thiên.
- Bốp bốp bốp...
Bị Đồ Tuyết Giang tát liền mấy cái Dương Đỉnh Thiên choáng váng mặt mày ngã lăn ra nền...
- A...
Đồ Tuyết Giang tiếp tục đạp nát đũng quần Dương Đỉnh Thiên khiến gã gào lên thê thảm. Đồ Tuyết Giang còn thấy chưa đủ tiến tới bổ thêm hai gót xuống người Dương Đỉnh Thiên khiến gã hôn mê bất tỉnh.
- Đồ bang chủ. Hiện tại phế Dương Đỉnh Thiên e rằng sẽ dẫn tới một vài phiền phức không đáng?
Diệp Lăng Hải nhìn Dương Đỉnh Thiên bị Đồ Tuyết Giang phế bỏ ánh mắt không chớp một cái mà tiến tới hỏi gã.
Đồ Tuyết Giang khinh thường nhổ một bãi nước bọt lên Dương Đỉnh Thiên, nói:
- Một con chó mà thôi. Có thể dẫn ra phiền toái gì? Dù sao sớm muộn cũng phải thanh tẩy bang. Để thằng nhãi kia nói ra, sau khi chiếm được vậy nọ sẽ tiến hành việc kia.
- Phải. Đồ bang chủ nói đúng. Vật kia mới là quan trọng nhất, chúng ta nên mau hỏi thằng nhóc này. Sớm giải quyết chuyện này.
Diệp Lăng Hải cẩn thận nhắc nhở Đồ Tuyết Giang. Đồ Tuyết Giang gật gật đầu, vuốt trán. Không biết vì sao vừa rồi ra tay với Dương Đỉnh Thiên, hiện tại đầu gã có chút mê man.
- Thằng nhóc. Vật Lương Yến Yến giao cho mày cất ở đâu? Nhanh nói cho ông mày, nếu