Bị Hà Tú quấn lấy hai người sau hồi lâu mới dứt nhau ra được. Năm mươi vạn thật sự quá nhiều Hà Tú một chốc một lát cũng không cần nhiều đến như vậy. Mặc dù biết đối với người đàn ông của mình đây chỉ là con số nhỏ nhưng Hà Tú chỉ cần một vạn động, về sau nếu có việc cần sẽ tới chỗ Tiêu Thần lấy là được.
Hôm nay là thứ 3 Tiêu Thần vốn muốn đi học trước những nghĩ lại liền lựa chọn nghỉ thêm một ngày. Dù sao lần trước nhờ Đường Diễm Vân xin nghỉ một tuần hắn mới dùng tới 3 ngày, nghỉ thêm ngày nữa cũng không phải vấn đề lớn.
Trở về tới trước cổng tiểu khu Tiêu Thần còn chưa vội tiến vào. Cách cửa tiểu khu chừng hai mươi mấy mét xuất hiện một bóng người quen thuộc. Ba ngày không gặp đích thực là bóng hình đáng yêu của giáo viên bão tố Uông Tiểu Kỳ. Lúc này cô đang cùng một người mặc sơ mi trắng tranh cãi gì đó trước cổng tiểu khu. Uông Tiểu Kỳ dường như không thể nhẫn nhịn nổi đột nhiên tát thẳng mặt người đàn ông kia. Người này ngây ra một chút lập tức tiến tới chụp lấy tay Uông Tiểu Kỳ.
- Sao da mặt anh có thể dầy như vậy? Tôi đã nói là tôi không thích anh. Anh còn chưa hiểu sao? Anh có phải có tật không?
Tiêu Thần chạy nhanh tới phía hai người vừa lúc nghe được câu nói này của Uông Tiểu Kỳ. Xem ra Uông Tiểu Kỳ bị người theo đuổi, chỉ là tại vị trí này Tiêu Thần không thể thấy được khuôn mặt gã đàn ông đó, ngược lại hắn thấy được ánh mắt bi phẫn của Uông Tiểu Kỳ đang mở lớn.
- Mẹ nó. Hôm qua mày uống của ông mấy vạn đồng tiền rượu hiện tại đã muốn chùi sạch rồi sao?
Âm thanh gã đàn ông rất lớn, lại bắt được tay Uông Tiểu Kỳ khiến nàng giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi.
- Đó là do anh tự cho mình là phóng khoáng mời tôi uống rượu. Còn cho rằng tôi uống rượu của anh là sẽ thích anh sao? Mẹ. Trước mặt thì giả bộ hào phóng, hiện tại không phải lộ mặt lưu manh sao?
Uông Tiểu Kỳ cũng nổi giận không chút thua kém mắng lại. Tác phong của nàng vẫn mạnh bạo như cũ, bộ dạng dễ thương che giấu nội tâm vô cùng nóng nảy.
- Ông mày vốn là lưu manh. Hôm nay ở đây đùa giỡn mày. Đi. Cùng ông mày tới nhà nghỉ. Xem ông mày hôm nay đùa chết mày thế nào.
Gã đàn ông bị Uông Tiểu Kỳ mắng như tát nước vội vàng kéo nàng tới chiếc BMW màu đen dừng cạnh đường. Nói đùa, mấy vạn đồng tiền rượu anh mày còn bỏ được, vài trăm đồng bỏ tiền thuê khách sạn chẳng lẽ không trả nổi?
- Mày... Mẹ. Mau buông bà ra. Nếu không bà gọi người..
Uông Tiểu Kỳ bị người đàn ông lôi kéo không khỏi hoảng hốt. Nếu thật sự bị tên này kéo tới khách sạn thì chẳng phải cửu tử nhất sinh sao? Bà đây giữ gìn đã hai mươi mấy năm chẳng lẽ phải trao cho thằng khốn này?
Lúc này là buổi trưa, trên đường phố Lĩnh Hải không có nhiều xe qua lại. Chủ yếu do ánh sáng cùng thời tiết nóng nực khiến ít người muốn ra đường, thêm nữa đang là thời gian ăn trưa con đường này càng vắng vẻ. Uông Tiểu Kỳ bị người đàn ông kéo tới gần xe vội vàng nhìn quanh không ngờ lại thấy tên nhóc Tiêu Thần đáng ghét đã biến mất vài ngày đang mỉm cười nhìn mình.
Được. Dám ở bên xem kịch, xem thủ đoạn của bà dì này.
-