Sau khi Tiêu Thần tỉnh lại cả hai cũng không nói thêm câu nào. Thời điểm hiện tại không thích hợp để nói thêm bất kỳ điều gì. Uông Tiểu Kỳ sau khi chứng kiến thái độ thành thật khác thường của Tiêu Thần đành phải kéo hắn đi dạo phố chọn mua quà ra mắt cha mẹ nàng. Dù sao Tiêu Thần đã phải giả mạo làm bạn trai nàng, nếu là bạn trai đến nhà ra mắt nhất định không được đi tay không. Để trừng phạt Tiêu Thần chiếm tiện nghi lớn khi nãy, Uông Tiểu Kỳ mặc một bộ váy màu lục, đi một đôi giày cao gót đính thủy tinh, cả người lạnh lùng như để làm phiền hắn.
Một gã đẹp trai đi cùng một em gái nhỏ xinh đẹp như thế sóng vai đi trên đường nhưng lại không nắm tay trong mắt người xung quanh xuất hiện ba tình huống. Tình huống thứ nhất là cặp vợ chồng son này đang giận hờn. Thứ hai là quan hệ mập mờ, em gái kia là tình nhân của người thanh niên. Cuối cùng là quan hệ bạn bè bình thường. Về phần Tiêu Thần cùng Uông Tiểu Kỳ người bên đường vừa nhìn đã hiểu. Tiêu Thần trẻ tuổi đẹp trai đang nhàn tản huýt sáo đi trước, ánh mắt đảo tới đảo lui các cửa hàng hai bên đường. Uông Tiểu Kỳ đi chậm hơn Tiêu Thần nửa bước nhìn chằm chằm xuống đất, đừng nghĩ cô nàng muốn nhặt tiền rời mà ngại ngùng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
- Bịch...
Đang đi bình thường đột nhiên cả thân thể Uông Tiểu Kỳ va trúng lưng Tiêu Thần. Tiêu Thần dừng lại khẩn cấp dừng lại nhìn nàng cũng không tin vào đôi mắt hắn nữa. Ha hả...không ngờ cô bé này lại đang thẹn thùng, không phải bị Tiêu đại gia chiếm chút tiện nghi đã ngại ngùng thế chứ.
- Tôi nói này bà cô. Chúng ta đã đi được nửa canh giờ rồi. Mặt trời nóng như vậy nếu không tìm một quán nước ngồi buổi tối xem ra không phải về nhà nữa mà đến trực tiếp viện nằm đi.
Tiêu Thần lấy tay che che mắt ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, trong lòng có chút bực bội. Không biết ai là người đầu tiên nghĩ ra trò giả mạo bạn trai này chứ. Trước đây trên ti vi hay kịch hắn đã từng gặp qua, không ngờ hôm nay hắn lại rơi vào tình huống này.
- Chậc. Vậy tìm trung tâm chăm sóc bảo vệ sức khỏe đi. Vừa tiện xem trong đó có gì thích hợp không?
Uông Tiểu Kỳ hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình. Dù sao bà cô này cũng là người tốt, không thể bị người ta chiếm hết tiện nghi lại phải giả bộ đuối lý. Tôi cứ ngẩng đầu tự tin mà bước.
Phía trước hơn mười bước là trung tâm chăm sóc bảo vệ sức khỏe. Từ bên ngoài nhìn vào nơi này khá xa hoa, khách mua hàng ra vào nhộn nhịp, xem chừng không phải giả bộ mua sắm. Rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi, Tiêu Thần rảo chân bước tới.
- Vù vù..
Cửa kính vừa tự động mở ra Tiêu Thần còn chưa kịp hít vào luồng khí lạnh đã thấy trước mắt một người đẹp quen quen. Không ngờ người này lại là bà mẹ vợ tương lai Hà Phương Nhã. Lúc này Hà Phương Nhã đang mặc chiếc váy hồng nhạt tao nhã ngồi bên cạnh quầy thu ngân, hơn nữa bên cạnh còn một cô nàng thu ngân vóc dáng không tồi đang tính tiền cho khách.
- Chị Phương Nhã. Trùng hợp vậy? Chị cũng ở đây sao?
Hà Phương Nhã còn đang xem thu ngân tính tiền cho khách còn chưa chú ý tới người thanh niên bước vào chính là bạn trai của con gái mình, lúc này nghe thế mới phát hiện ra hắn.
- Tiêu Thần. Cậu tới đây có chuyện gì vậy?
Hà Phương Nhã nhìn Tiêu Thần kế đó từ quầy thu ngân tiến lại. Vốn cô đã cao lại đi đôi giày cao gót nên chiều cao không thua kém Tiêu Thần là mấy.
- Tôi...
Tiêu Thần còn chưa kịp nói phía sau đã truyền tới tiếng quát tháo của Uông Tiểu Kỳ.
- Tiêu Thần. Đi nhanh vậy muốn tìm chết