Tối nay Uông Tiểu Kỳ cảm thấy là người hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất, thẹn thùng nhất.
Bữa tối kết thúc sau hai người ở lại chơi thêm chừng ba tiếng mới thu dọn bát đĩa.
Vừa bắt đầu dùng bữa vốn không phải là người nói nhiều trong nhà nhưng Uông Truyền Hùng có thái độ khác thường lôi kéo Tiêu Thần tán gẫu chủ đề rượu. Hai người hàn huyên hơn nửa giờ, Uông Truyền Hùng càng bất ngờ hơn bởi không nghĩ ra Tiêu Thần về phương diện lịch sử cũng có lý giải riêng của hắn. Một vài lý luận cùng cách biểu đạt càng khiến người có chuyên môn sử học như Uông Truyền Hùng thêm tán thưởng.
Tới đoạn kích động Uông Truyền Hùng không ngại cầm tay Tiêu Thần nói những câu cảm khái như" Thanh niên hiện đại tiến bộ" hay " Đất nước có hi vọng"... Hai người tuy chênh lệch về tuổi tác nhưng có lẽ bởi uống vào chút rượu lên tối nay Uông Truyền Hùng hơi nhiều lời. Mãi tới khi Mai Lâm lên tiếng nhắc nhở ông mới phát hiện ra đã 10h30, cũng đành nuối tiếc để Tiêu Thần trở về.
Được hai vợ chồng Uông Truyền Hùng cùng Mai Lâm cổ vũ Tiêu Thần cho dù không dám nhìn thẳng Uông Tiểu Kỳ nhưng cũng vui vẻ hớn hở gọi " bố , mẹ". Hơn nữa bố mẹ Uông Tiểu Kỳ thấy hắn gọi đúng ý càng cảm thấy yêu quý hơn. Uông Truyền Hùng từ đầu tới cuối đều thấy con gái yêu giữ bộ dạng thẹn thùng, cảm giác vô cùng mất mặt. Sao con gái bình thường chưa từng có biểu hiện này hôm nay da mặt lại mỏng tới vậy. Mai Lâm thì luôn phụ trách gắp thức ăn mời Tiêu Thần, miệng nói không được để Tiểu Thần đói.
- Tiểu Kỳ à. Mẹ thấy con để cho Tiểu Thần ngủ ở đây đi. Tối thế này còn muốn tìm nhà nghỉ sao? Rất tốn kém đó. Trong ngăn kéo mẹ còn chuẩn bị cho hai đứa vài thứ. Làm chuyện đó nhớ chú ý an toàn đó. Hiện tại con còn làm giáo viên không thể mang bầu được.
Uông Tiểu Kỳ cảm giác bản thân muốn điên rồi, là hạnh phúc muốn điên rồi, tuyệt vời muốn điên rồi, còn có xấu hổ muốn điên rồi.
Cũng may lời mời ở lại cuối cùng cũng bị Tiêu Thần thoái thác, sau khi cáo biệt cha mẹ Tiểu Kỳ hai người chậm rãi xuống lầu.
Lúc xuống lầu Uông Tiểu Kỳ một câu cũng không có can đảm hỏi Tiêu Thần, trong lòng cô nàng mười phần lo lắng hắn sẽ nói lời khiến mình xấu hổ.
- Tiểu Kỳ. Chúng ta tới ghế đá gần công viên ngồi đi.
Hai người vừa xuống lầu Tiêu Thần đã chỉ công viên nhỏ trong tiểu khu Cảnh Dương nói. Mối quan hệ của hắn cùng Uông Tiểu Kỳ quả thật đã thân thiết hơn, bỏ qua cô giáo Uông, dì Uông trực tiếp thăng lên " Tiểu Kỳ".
- Ừ.
Uông Tiểu Kỳ có chút kích động gật đầu đi theo Tiêu Thần tới công viên.
10h30 tối trong công viên cũng không còn mấy người, lác đác lúc này còn có vài bà lão mặc đồng phục váy đỏ đang nhảy múa, xem chừng là hội người cao tuổi đang tập luyện gì đó. Hai người tìm một chiếc ghế đá trống ngồi xuống.
Trong bữa cơm Tiêu Thần cùng bố vợ uống khá nhiều rượu, Mao Đài cực phẩm lại có tác dụng chậm, tựa lưng vào ghế hiện tại hắn bắt đầu cảm thấy có chút ngây ngất, trên trán cũng bắt đầu nóng lên. Bất quá khi ngẩng mặt thấy bộ dạng Uông Tiểu Kỳ có chút luống cuống bênh cạnh Tiêu Thần không khỏi bật cười.
- Hừ. Cậu cười cái gì? Hôm nay đắc ý quá đúng không? Bố mẹ tôi yêu quý cậu như vậy?
Nghe tiếng cười Tiêu Thần, Uông Tiểu Kỳ ngược lại có dũng khí hơn, nghênh mặt tức giận nhìn hắn.
- Ha ha...
Tiêu Thần thản nhiên cười, kế đó đột nhiên đưa tay âu yếm khuôn mặt Uông Tiểu Kỳ. Uông Tiểu Kỳ bị tập kích bất ngờ có chút xấu hổ cùng oán giận nói:
- Cậu làm gì vậy. Ở đây còn có người đó.
- Ý của cô là