- Ăn đi. Trong gió hình như có khí độc.
Tiêu Thần nuốt viên thuốc trên tay đồng thời muốn Ôn Thông cùng làm.
- Sặc. Không tà như vậy chứ? Ở thành phố lớn như vậy lấy đâu ra quỷ vật này nọ?
Ôn Thông có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn nuốt viên thuốc Tiêu Thần đưa.
- Đại ẩn ẩn vu thị. Càng là nơi thành phố phồn hoa càng nhiều vật ly kỳ cổ quái cùng người âm hiểm. Cẩn thận không bao giờ là thừa.
Tiêu Thần trầm giọng nói.
Thực tế Tiêu Thần cảm nhận những thứ đó khá dễ dàng. Tu luyện Cầm Long Bảo Điển hùng mạnh, bản thân hắn biết còn có thần tiên, có Đồ Long giả. Quan trọng hơn chính mắt hắn đã thấy rồng, cái sắc long Tạ Đông. Những thứ tầm thường khác hắn vốn không để ý.
Đám bụi trên ngón tay Tiêu Thần vô cùng quỷ dị. Trong ngôi nhà từng cơn gió thổi mạnh nhưng trên cầu thang lại xuất hiện loại bụi trắng như vụn cây Mộc Hương. Thứ cây này lại chính là thành phần chủ yếu của thuốc gây mê...
Hai người chậm rãi bước qua đống bụi trên cầu thang. Mặc dù đã rất cẩn thận không gây ra tiếng động nhưng trọng lượng của Ôn Thông cộng tâm lý không vững vàng khiến cầu thang gỗ đã cũ lung la lung lay, khó khăn lắm mới chống đỡ được sức nặng của cả hai.
Chỉ còn mười bậc nữa là đặt chân lên tầng hai, Tiêu Thần ra dấu cho Ôn Thông quan sát cẩn thận hơn.
Từ vị trí đứng của mình Tiêu Thần có thể thấy trong căn phòng nhỏ trên tầng hai có một bộ bàn ghế, mặt sàn cũng rất sạch sẽ, trên bàn tồn tại bộ ấm chén hoàn hảo không chút bụi bặm. Có thể thấy nơi này có người ở.
- Đi lên.
Tiêu Thần bước lên tầng hai đồng thời kéo món hàng nặng Ôn Thông lên cùng.
Mới vừa đặt chân lên tầng hai Ôn Thông lập tức đặt cái mông nặng nề xuống nền, miệng không ngừng hổn hển. Vừa rồi chỉ bước mười bước thôi nhưng cảm giác khẩn trương, lo lắng khiến gã tiêu hao quá nhiều sức lực. Ngồi dưới sàn hắn nhìn quanh bốn phía, cũng cảm nhận được có điều không đúng bèn hỏi:
- Đại ca. Anh nói thật sự không sai. Em nhìn nơi này hình như có người ở. Anh xem bên trong bình trà kia có nước, xem chừng cũng hãm chưa lâu, còn bốc hơi nữa.
Tiêu Thần gật đầu xác nhận lời nói của Ôn Thông:
- Trước hết chú mày ngồi đây, anh đi xem căn phòng kia một chút.
Toàn bộ tầng hai cũng chỉ có hai căn phòng, trừ căn phòng này phía bên trái có cánh cửa gỗ, xem ra bên đó còn phòng nữa.
- Đừng. Em nghỉ xong rồi. Hay anh với em đi.
Vừa nghe Tiêu Thần sắp xếp Ôn Thông vội vàng bỏ lên. Hiện tại trong suy nghĩ của gã đã xuất hiện mùi vị quỷ dị, nếu để gã ngồi một bình ở đây còn không bằng giết gã.
- Được. Bước chân khẽ một chút, đi phía sau anh.
Tiêu Thần nhắc nhở Ôn Thông, hai người tiếp tục tiến về phía cánh cửa bên trái.
- Ha ha. Mẹ nó. Hôm nay thật sảng khoái. Vừa mới có năm mươi đồng vừa được song phi.
Hai người Tiêu Thần đang muốn đẩy cửa tiến vào, từ tầng dưới đã truyền tới tiếng nói của một người đàn ông trung niên. Ôn Thông cả kinh, định há miệng hô lớn, cũng may Tiêu Thần kịp bịt miệng lôi gã vào căn phòng khép cửa.
- Chị Tử Y.
Vừa đẩy cửa tiến vào Tiêu Thần đã thấy Chu Tử Y bị trói chặt, cơ hồ đã ngất đi, trên tay là chiếc di động.
- Đại ca. Đây là người anh muốn cứu?
Vừa mới