- Đại ca. Không cần nhiều lời với nó. Mau xử nó đi.
Trong đầu đã xuất hiện suy nghĩ muốn ngất đi nên rất khó khăn Ngô lão tứ mới mở miệng nói được. Tuy nhiên lời chưa nói dứt gã bị Tiêu Thần đá một cước trúng bụng.
- A...
Ngô lão tứ phun ra một bụm máu tươi, hiện tại gã đã ngất lịm.
Nhìn Ngô lão tứ bị Tiêu Thần một cước sút ngất, vốn đang muốn rút con dao nhỏ trong túi quần Vũ lão đại lập tức bỏ qua ý định này. Lão không phải là người quá cố chấp, biết được người nào có thể chọc, người nào không. Ngay từ đầu người trẻ tuổi này đã phá được trận mê hồn hương của mình, sau đó ẩn nấp sau tủ khiến cả ba anh em lão không phát hiện ra, tiếp theo dùng sức mạnh và kỹ thuật phi châm chấn nhiếp? Kết thúc băng một cú đá khiến Ngô lão tứ ngất lịm. Người thanh niên này một mình Vũ lão đại sao có thể đối phó.
Từng đó biểu hiện càng chứng tỏ người thanh niên này là một cao thủ võ lâm.
- Cậu mang người đi đi.
Vũ lão đại thở dài một hơi. Người thanh niên này ba anh em lão không có năng lực giữ lại, không phải 100 vạn không lớn nhưng tính mạng quan trọng hơn.
- Ông chú họ Vũ này...rất thông minh.
Khóe miệng Tiêu Thần xuất hiện nụ cười.
Người kêu Vũ lão đại này quả thật là đại ca tốt, rất biết tình huống. Lão không giống đám trâu bò chỉ biết xông lên liều mạng, lão biết rõ căn bản không thể làm gì Tiêu Thần bởi thế không bằng dễ dàng thả người, vãn hồi sinh mạng ba người bọn họ.
- Người anh em đừng nói đùa. Chúng tôi không thể ngăn chặn cậu...còn tính là gì.
Vũ lão đại đầy vẻ ủy khuất. Thân thể lão cũng là da là thịt, nếu Tiêu Thần tiếp tục dùng châm công kích...
Lão tin tưởng thực lực cùng nhãn lực của Tiêu Thần chỉ sát thủ loại một mới có. Khí thế khiến lòng người lạnh ngắt, ngay cả ý niệm phản kháng cũng không có.
- Nói ra ông chủ kia đi.
Tiêu Thần thở dài một tiếng, thu mũi châm trên tay lại. Hắn thật sự không muốn giết ba người này.
Hiện tại Sấu Đầu Đà và Bàn Đầu Là đã bắt đầu hoạt động, có thêm ba người Vũ lão đại này cũng rất tốt.
- Gia chủ thứ hai nhà học Ngọc tại Hưng Hải. Ngọc Mãn Thiên.
Vũ lão đại cũng không tính sẽ giấu diếm. Nói thẳng ra, mạng mình trong tay người ta. Ông chủ tên gì nếu không nói, bỏ mạng uổng phí sao?
- Nhà họ Ngọc?
Tiêu Thần nhíu mày. Thật sự là hắn không ấn tượng, cũng chưa từng nghe nói tại Lĩnh Hải này có nhà họ Ngọc hoành tráng nào?
- Đại ca. Nhà họ Ngọc anh cũng không biết sao? Thật đúng là...
Vũ lão đại đang muốn mở miệng giải thích không ngờ phía sau thủ Ôn Thông đột nhiên nói chen vào.
- Sao chú mày đột nhiên ra đây?
Thấy Ôn Thông xuất hiện cạnh mình Tiêu Thần có chút không vừa ý. Hiện tại Ôn mập mạp chỉ là bạn học, hắn không muốn kéo gã vào con đường này.
- Ha ha...Em giải thích một chút cho đại ca hiểu thôi mà.
Ôn Thông cười ha hả. Chân còn nghịch nghịch phần bụng Ngô lão tứ:
- Hắc. Tên này quả thật không đánh không được.
- Sặc.
Thấy bộ dạng cáo mượn oai hùng của Ôn Thông, trán Tiêu Thần xám đen. Thời điểm ra tay vừa nãy thằng nhãi này rắm cũng không dám đánh, hiện tại đi ra hò hét, bộ dạng uy phong lẫm lẫm.
- Nói về nhà họ Ngọc nhất định phải nói về chuyện mười năm trước. Mười năm trước có một người đàn ông tên Ngọc Mãn Lâu tới thành phố Hưng Hải. Ông ta không có học nhưng lại là người có đầu óc làm chuyện xấu nhất tại Hưng Hải. Ông ta sống dựa vào việc phá hư mục đích. Năm đầu tiên xuất hiện đã giúp người đứng đầu Hưng Hải là Nguyễn Kinh Nghĩa thống nhất toàn bộ thế