Trải qua một hồi giải thích Tiêu Thần rốt cuộc đã hiểu vì sao gần đây thành tích học tập của cô nàng này suy giảm đáng lo như vậy. Hóa ra cô nàng vẫn phân vân chuyện quan hệ gần gũi với mình.
- Ha ha. Bà xã tốt. Chuyện tốt rồi sẽ tới, không cần gấp.
Tiêu Thần cười cười hôn đôi môi đỏ mọng của Cao Thi Nhu.
Mặc dù hiểu lầm với mẹ vợ Hà Phương Nhã đã được hóa giải nhưng bà mẹ vợ vẫn bắt Tiêu Thần phải hứa sẽ không động đến con gái mình. Cô không muốn con gái mình phải chịu thương tổn.
- Vâng. Cũng tại chị họ nói lung tung. Lúc nào cũng léo nhéo, phiền chết được.
Cao Thi Nhu cũng hiểu ra, không xấu hổ mà chui vào ngực Tiêu Thần.
Chỉ cần xác định tình cảm của Tiêu Thần với nàng không suy giảm là đủ. Quả thật nếu buộc phải phát sinh quan hệ kia cô nàng cũng chưa sẵn sàng. Thiếu nữ mười bảy tuổi rốt cuộc cũng biết chuyện này không nhất thiết phải có.
Tiết 1 chính là môn Anh văn của Đường Diễm Vân, thời điểm hai người Tiêu Thần cùng Cao Thi Nhu bước vào lớp đã chậm hơn 10. Đương nhiên ánh mắt dành cho cả hai khi tiến vào vô cùng phức tạp, cũng may Đường Diễm Vân là chủ nhiệm lớp, uy nghiêm dư thừa nếu không lớp học đã biến thành chợ vỡ.
Trên bục giảng Lãnh mỹ nữ Đường Diễm Vân chậm rãi viết vài câu ngữ pháp tiếng Anh, bất quá phía dưới Tiêu Thần thật sự không có hứng thú. Tiếng Anh của hắn vốn đã đạt tới độ lư hỏa thuần thanh, Đường Diễm Vân từng bí mật khảo sát trình độ, tuy đôi chỗ thiếu xót nhưng so với dân bản địa đã không chút sai biệt. Đương nhiên trình độ tiếng Anh của hắn so với giáo viên như cô còn mạnh hơn.
Cảm thấy không hứng thú Tiêu Thần lập tức móc di dộng trong túi nhận tin nhắn. Thấy tin nhắn của Ôn Thông vừa gửi Tiêu Thần nghiêng người nhìn mập mạp, bất quá đọc xong tin nhắn hắn không khỏi bật cười.
- Ha ha ha...
Tiêu Thần đột nhiên cười lớn ba tiếng khiến cả lớp sợ ngây người đồng thời toàn bộ ánh mắt chiếu thẳng vào hắn. Ngay cả Đường Diễm Vân trên bục giảng cũng trừng mắt nhìn xuống.
- Tiêu Thần. Đứng dậy.
Đường đại mỹ nữ nổi giận không phải chuyện đùa.
Tiêu Thần có chút buồn bực đứng lên, không nghĩ tin nhắn kia buồn cười như vậy, hắn không quên liếc nhìn mập mạp với ánh mắt phẫn nộ.
- Vừa rồi em cười gì. Mau nói ra.
Đường Diễm Vân từ bục giảng bước xuống, hứng thú nhìn Tiêu Thần.
Giỏi cho Tiêu Thần, dám trong giờ học của tôi công khai khiêu khích, xem tôi chỉnh cậu thế nào.
- Chậc. Chị...
Dang muốn gọi " chị Diễm" bỗng thấy ánh mắt Đường Diễm Vân, Tiêu Thần không khỏi sửa lại:
- Cô giáo Đường. Vừa rồi em đọc tin nhắn, có chút không nhịn được cười.
- Không nhịn được? Có thể không nhịn được thế nào, mau nói ra.
Đường Diễm Vân hừ một tiếng, nói tiếp:
- Nói ra đi. Không phải sợ.
- Chà. Nếu em nói ra, cô giáo Đường không phạt em chứ?
Tiêu Thần hỏi.
Nội dung tin nhắn này nếu nói ra khẳng định cả lớp sẽ như chợ vỡ, tốt nhất để Đường Diễm Vân cam đoan không phạt hắn mới ổn.
- Cậu yên tâm. Cô giáo Đường này sẽ không phạt. Có gì buồn cười mau nói ra.
Đường Diễm Vân cười cười. Ánh mắt cô nàng nhìn Tiêu Thần như muốn ám chỉ, mau nói ra còn chịu hình phạt.
- Cô cho phép?
Tiêu Thần thử hỏi lại một câu. Đường Diễm Vân vẫn cười cười gật đầu.
- Được rồi. Em nói đây.
Tiêu Thần làm bộ hít một hơi sâu, đồng thời chân dịch ra ngoài một bước. Nếu Đường Diễm Vân nổi cơn