Để binh quyết đấu Luyến Bá vô tận Để binh, vũ khí của đại đế.
Đại để tu luyện ở kim tự tháp.
Cho dù thực lực Ma Lặc không phải rất mạnh, nhưng có để binh trong tay, cậu ta vẫn có thể trảm tiên.
Tay kia cầm để binh, phát ra một kích mạnh mẽ, kiếm khí như tia sáng bắn ra, đánh vào trận pháp được tạo thành từ Luyến Bá vô tận.
Âm!
Một tiếng vang thật lớn.
Dư âm của trận chiến đáng sợ tràn ngập.
Toàn bộ núi Bất Chu đều rung động.
Mà người ở ngoài xa cũng cảm nhận thấy lạnh cả sống lưng, lần nữa rút lui.
Luyến Bá vô tận không ngừng lưu chuyển, chặn lại một kích đáng sợ của Đế binh, nhưng sức mạnh đáng sợ thông quá trận pháp xuyên thấu vào vẫn khiến Giang Cung Tuấn bị thương, một ngụm máu tươi lại phun ra.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Giang Cung Tuấn dùng toàn lực khống chế Luyến Bá vô tận, đứng trong hư không, cười một tiếng: “Ma Lặc, cậu còn có thể làm gì được tôi?”
Sau một kiếm, Ma Lặc ngừng lại, nhìn Giang Cung Tuấn phía xa, không khỏi cau mày, lẩm bẩm nói: “Đây rốt cuộc là gì, sao ngay cả địa minh cũng không thể phá hư?” “Tiếp tôi một chiêu”
Giang Cung Tuấn mở miệng.
Giọng nói vừa truyền đến, một viên Luyến Bá vô tận truyền ra ngoài, viên này mang them lực của một trăm linh tám viên mà áp tới.
Ma Lặc giơ kiếm chống cự Nhưng mà cậu ta không có cách nào chống lại luồng lực này, cơ thể bị nghiền ép xuống, áo giáp thiên ma trên người cậu ta trong nháy mắt liền tan vỡ.
Cơ thể của cậu ta rơi xuống, hung hăng nên vào trong đống đổ nát trên đất.
Mấy giây sau.
Vù!
Một tia sáng mày đen xông lên trời cao.
Ma Lặc tóc tai bù xug, tay cầm trường kiếm màu đen, địa minh kiếm trong tay mang đến cho cậu ta lực lượng vô tận, vẻ mặt cậu ta u ám, giọng điệu lạnh lùng cất lên: “Cũng có chút bản lĩnh đấy, lại đến đi!” Kiểm địa minh trong tay cậu ta lại lần nữa xuất kích.
Kiếm huyễn hóa ra vô số tia kiếm quang, giăng khắp nơi trong không trung, không ngừng chém về phía Luyến Bá vô tận.
Keng keng keng!
Luyến Bá vô tận chặn lại những luồng kiểm đó.
Nhưng Giang Cung Tuấn ở trung tâm trận pháp lại lần nữa bị thương, máu trong thể nội bị kiếm khí chân đến quay cuồng, ngũ tạng đều nát.
May mà anh là thể Ma.
Nếu là người bình thường thì sớm đã chết rồi.
Anh cũng thôi động trận pháp bắt đầu phản kích.
Luyến Bá vô tận không ngừng xuất kích, không ngừng nghiền ép.
Một viên, hai viên, ba viên, mười viên…
Một trăm linh tám viên thay nhau xuất kích.
Mà Ma Lặc cầm để binh trong tay không ngừng phản kích.
Lần giao thủ này, là dùng bản lĩnh cao cường, Ma Lặc lấy ra hết thủ đoạn, thi triển kiếm thuật kinh khủng, chặn lại công kích của Luyến Bá vô tận, nhưng loại chiến đấu này rất tiêu hao chân nguyên.
Giang Cung Tuấn cũng vậy, Luyến Bá vô tận chặn công kích liên tiếp của để binh.
Chiến đấu thăng cấp.
Luyến Bá vô tận bay múa giữa không trung, phát ra khí tức đáng sợ.
Giang Cung Tuấn thôi động một trăm linh tám viên Luyến Bá vô tận, cũng rất tiêu hao chân nguyên, sau một hồi chiến đấu, chân nguyên của anh tiêu hao một nửa, việc này khiến anh nhíu mày, anh không ngờ để binh lại đáng sợ như vậy.
Ngay cả Luyến Bá vô tận cũng không thể đánh bại Ma Lặc một cách nhanh chóng.
Nếu như tiếp tục đánh, chờ đến khi chân nguyên hao hết thì chính là lúc anh chiến bại.
Ngay khi Giang Cung Tuấn đang phân tâm.
Để binh trong tay Ma Lặc không ngừng biển lớn, trở thành một thanh cự kiếm dài ngàn mét, cự kiếm chém ngang không trung, mang theo một áp lực rung động.
Một viên Luyến Bá vô tận vọt tới.
Nhưng viên này lại bị áp nghiêng đi.
Giang Cung Tuấn lập tức nôn ra máu.
Thôi động viên thứ hai đi chống cự.
Để binh to lớn rơi xuống, hoàn toàn trảm vào Luyến Bá vô tận, viên này từ trên trời rơi xuống đất.
Âm!
Một viên rơi xuống mặt đất, tựa như động đất, trong vòng trăm cây số, hoàn toàn biến thành đống đổ nát.
Ma Lặc đứng trên không trung ở nơi xa, cậu ta thôi động toàn lực đi khống chế để binh, nhưng mà việc này cũng làm cho cậu ta tiêu hao quá nhiều lực, lúc này, gân xanh nổi đầy mặt cậu ta, từng giọt mồ hôi lớn trên trán không ngừng lăn xuống.
“Phá cho ta!”
Ma Lặc lớn tiếng gầm thét.
Tiện tay huy động, trường kiếm màu đen to lớn ở nơi xa lại lần nữa áp xuống.
Lần này, hai viên Luyến Bá vô tận bay tới, chặn một kiếm này, Luyến Bá vô tận lại lần nữa bị đánh rơi,