Giang Cung Tuấn không ngờ con gái mình lại được thiên đạo chọn trúng, trong người có liêm thẩm phán.
Bây giờ anh đã biết liêm thẩm phán có ý nghĩa thế nào.
Điều này mang nghĩa giống như hình kiếm, có thể thẩm phán tất cả người phạm tội.
Mà nó thẩm phán người phạm vào pháp lệnh của đoan hùng.
Vi Lam thì thẩm phán người phạm vào thiên đạo.
Có điều rốt cuộc thế nào mới phạm vào thiên đạo thì anh không biết, vì cảnh giới của anh còn yếu, chưa đạt tới cấp độ giải thiên cơ.
“Thời kì rực rỡ tới, thời kỳ hắc ám trong lịch sử cũng tới.” Tổ Quỳnh cau mày, vẻ mặt nghiêm trọng, chậm rãi nói: “Từng có thời đại thẩm phán giả, đại để nhiều như chó, tôi tin qua một thời gian, lúc những thiên tài này trưởng thành, đều có thể đạt tới cảnh giới đại đế, đại để càng nhiều, thế giới càng loạn.
Những thứ này đã nói quá thần lên cực cao.
Tạm thời anh không muốn nói tới.
Bây giờ việc cấp bách là mau chóng diệt đi trú đóng ở minh lam tông ở địa cầu “Chị Tổ Quỳnh, tôi còn có việc, tôi đi trước.” Giang Cung Tuấn lên tiếng.
“Ừ, đi thôi, tôi có thể cảm ứng được vận may sau kiếp nạn thứ hai xuất hiện rồi.
Chờ cậu xử lý xong việc trong tay, bế quanh một thời gian, có lẽ tạo hoá sẽ xuất hiện”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn nổi hứng tò mò: “Rốt cuộc nó là gì, còn có kiếp nạn thứ ba của nhân loại là gì?” Tổ Quỳnh lắc đầu.
“Tôi cũng không biết, cần xuất hiện hoặc sắp xuất hiện, thiên đạo mới có thể dựa vào thiên đạo dịch chuyển để cảm ứng được tạo hoá gì đó, kiếp nạn gì đó.
“Vậy à.” Giang Cung Tuấn thất vọng, anh còn tưởng Tổ Quỳnh cái gì cũng biết, không gì không làm được.
Anh nhìn Tổ Quỳnh, cũng có hứng thú với thực lực của cô ta.
“Rốt cuộc cảnh giới của chị là gì?”
“Tôi à?”
Tổ Quỳnh nhếch miệng cười: “Dưới đại để đệ nhất nhân đi.”
“Mạnh vậy sao?” Giang Cung Tuấn chợt hỏi: “Vậy thế giới bên này còn có cường giả cấp đại để tồn tại không?”
“Đại đế à?” Tổ Quỳnh nghĩ, nói: “Hẳn là có trong lịch sử, nhưng từng sinh ra không ít đại đế, vẫn có những đại để thất lạc, hoặc che giấu, với cả đạt được đến cảnh giới đại để có thể nghịch thiên cải mệnh, cho dù mất đi cũng có thể trùng sinh.
Tổ Quỳnh nói vậy nên Giang Cung Tuấn cũng hiểu rõ đại khái.
Đều do thực lực của anh chưa đủ cho nên mới tiếp xúc đến cấp cường giả.
Chờ thực lực anh tăng lên, những cường giả này có lẽ sẽ xuất hiện.
“Tôi đi đây.
Giang Cung Tuấn cũng không nhiều lời, rời khỏi tiên phů.
Đoan hùng, hoàng cung.
Sau đó Giang Cung Tuấn chẳng hề làm gì, mà ơt lại đoan hùng.
Anh cũng chỉ điểm Vi Lam tu luyện, Vi Lam là thiên tài, cho dù học gì cũng có thể vừa học đã biết, cho dù học võ học gì cũng thông thạo.
Giang Cung Tuấn cũng biết, Sở Vi đến kim các tìm thủ hộ giả bế quan.
“Anh Giang”
Hoàng cung hậu viện, Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế, nhìn Vi Lam luyện kiếm, một tiếng gọi truyền đến.
Giang Cung Tuấn quay người nhìn lại, phát hiện một cô gái xinh đẹp đi tới, cô mặc váy áo màu lam, tóc đen dài, gương mặt xinh đẹp, dáng người thon thả, khí chất mề người.
“Đan Thiến à”
Trên mặt Giang Cung Tuấn toàn ý cười, hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì không?”
Đan Thiến đi tới, ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn, nói: “Chẳng phải anh Giang là cao thủ đệ nhất nhân loại sao, bây giờ tất cả nhân loại đều muốn bái anh làm thầy, tôi cũng có vài vấn đề nan giải về mặt tu luyện, muốn hỏi thăm anh một chút.”
“Được, cô hỏi đi.”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Đạn Thiến hỏi thăm một chút về những khó khăn của cô, Giang Cung Tuấn cũng hỏi gì đáp nấy.
Mấy ngày sau Giang Cung Tuấn cũng đều