Tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa, những người có liên quan đến Giang Cung Tuấn đều tiến vào Tiên phủ.
Bây giờ, chỉ còn lại một người.
Đó chính là Hứa Linh.
Phía sau hoàng cung Long Quốc.
Hai người đi sóng vai.
Giang Cung Tuấn thở dài một hơi, nói: “Hứa Linh, những năm này, vất vả cho em vì chuyện của Long Quốc mà bôn ba khắp nơi.
Hứa Linh dịu dàng cười nói: “Em làm những chuyện này, so với anh còn kém xa, em cũng không có thiên phú tu luyện, cũng không thể trở thành một cường giả cấp cao.
Em chỉ có thể cố gắng giúp người ở trong phạm vi năng lực của mình, trợ giúp loài người cùng nhau vượt qua cửa ải khó này.”
Hứa Linh hiểu lẽ phải như vậy, Giang Cung Tuấn cũng rất vui vẻ và yên tâm.
“Em trấn giữ Long Quốc cẩn thận một chút, cho dù có gặp phải chuyện gì thì giữ được tính mạng cũng là quan trọng nhất, biết không?”
“Ừm, em biết.
Hứa Linh gật đầu.
Hai người trao đổi đơn giản vài câu.
Sau khi nói một vài nơi cần chú ý cho Hứa Linh thì Giang Cung Tuấn rời đi.
Anh đi núi Thái Sơn ở Đoan Hùng, đi đến đáy của khe núi, tới tầng thứ nhất của Tàng Kinh Các.
“Chị thủ hộ.
Giang Cung Tuấn đứng một mình ở tầng thứ nhất, mở miệng kêu to, âm thanh vang khắp nơi, không ngừng vọng về.
Râm!
Một luồng ánh sáng trắng thoáng hiện.
Sau khi ánh sáng trắng dần dịu xuống, một cô gái mặc quần áo màu trắng xuất hiện, cô ta nhìn Giang Cung Tuấn, gương mặt tuyệt đẹp nở một nụ cười, tán thưởng nói: “Giang Cung Tuấn, tôi đều biết cả, cậu làm rất tốt.
Giang Cung Tuấn cười khổ: “Hiện tại, tôi có được vận may đầu tiên, vận may thứ hai đã truyền khắp Tam Thiên thế giới, chắc chắn sẽ có vài cường giả nhằm vào tôi, lần này tôi tới đây là để gặp Sở Vi rồi nói chuyện cũ với cô ấy, sau đó tôi phải đi.”
“Chỉ sợ làm cậu thất vọng rồi.” Người thủ hộ nói.
“Tại sao?” Mặt Giang Cung Tuấn đầy khó hiểu.
Người thủ hộ nói: “Ở trong hoàn cảnh xấu này, loài người tu luyện rất khó, còn khó hơn trước đây gấp vô số lần, muốn đột phá thì khó như lên trời.
Vì Sở Vì chỉ có thể vươn lên trong thời gian ngắn nhất, tôi chỉ có thể dẫn cô ấy đến một nên rất đặc biệt.
“Đó là ở đâu?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Người thủ hộ hơi dừng tay, nói: “Những chuyện này không cần cậu hỏi nhiều, tôi chỉ có thể nói cho cậu rằng Sở Vì rất an toàn thôi.
Hơn nữa cô ấy còn có linh căn chí tôn, người mang trong mình dòng máu tươi của Tứ Thụy Thủ, còn tu luyện ra cường giả siêu cấp chế tạo thiên địa tử tượng quyết, năng lực tiềm ẩn của cô ấy rất lớn, chỉ là hiện tại cô ấy cần thời gian.
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn hơi thất vọng.
Anh còn muốn gặp Sở Vi một lần.
Nhưng mà lại không thấy đến.
Từ lúc trời đất thay đổi lớn đến nay, anh với Sở Vi chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Bây giờ không thấy được, anh cũng không nói gì mà chỉ hỏi: “Mẹ tôi ổn chứ?”
“Bà ấy rất tốt, vẫn còn đang lọc sạch ma khí, không lâu nữa là có thể hoàn toàn lọc sạch hết ma khí trong cơ thể.
Giang Cung Tuấn thở phào nhẹ nhõm.
Người thủ hộ nhìn Giang Cung Tuấn rồi hỏi: “Cậu tới chỗ này, cũng chỉ là muốn gặp Sở Vi sao?”
“Đúng vậy” Giang Cung Tuấn nói: “Tôi lo lắng về việc cường giả nên đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi việc, bây giờ tới gặp Sở Vi một chút thì phải đi, có lẽ sẽ chờ đến lúc giết tiên mà không nhờ ngoại vật, tôi mới trở về.
Người thủ hộ hỏi: “Cậu định đi đâu?”
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu.
Đi nơi nào, anh đúng là chưa nghĩ ra.
“Nếu không thì đi ma giới đi?” Người thủ hộ hỏi.
“Ma giới?”
Giang Cung Tuấn hơi sửng sốt.
Người thủ hộ nhẹ lắc đầu, nói: “Ma tộc cũng không phải là mất trí, năm đó Ma tộc muốn thống nhất vũ trụ mà ra tay với địa cầu, cũng chỉ là thuận theo mệnh trời.
Mà
Thập Đế ở địa cầu cũng ở giữa quy tắc của mệnh trời, có lẽ là ông ta biết được một số chuyện nên lúc này mới đứng về phía Ma tộc”
Người thủ hộ nói tới những thứ này, Giang Cung Tuấn cũng hứng thú.
“Chị thủ hộ, năm đó vì sao Ma tộc lại phải tấn công địa cầu, lại vì sao Thập Đế của nhân tộc lại đứng về phía Ma tộc, tất cả những thứ này cuối cùng là vì cái gì?”
Người thủ hộ lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết rõ, chỉ biết là tất cả những chuyện này đều liên quan đến bí mật của địa cầu, cũng có liên quan đến nguồn gốc của địa cầu và vụ trụ.
Ma tộc chỉ là thuận theo mệnh trời, xem như là Ma