Giang Cung Tuấn nhìn kỹ Đạo Tình.
Anh không quên Đạo Tình.
Nhưng mà Đạo Tình lại quen anh.
Còn nói là có người nói cho anh ta biết.
Người đó là ai?
Hơn nữa ngay từ lúc đầu chuyện anh tới Ma Giới, trên địa cầu cũng chỉ có một người biết rõ, chính là người canh giữ tàng kinh các ở địa cầu.
Anh không nghĩ là người canh giữ tàng kinh các đó nói cho Đạo Tình biết tên mình, và cả chuyện anh tới Ma Giới.
Mà ở Ma Giới, anh không quen biết một ai.
Cho dù có quen biết Mạch Doanh và Tam Hoài Linh, nhưng mà hai người này đều ở địa cầu, cũng không biết anh đã tới Ma Giới.
Anh có chút đề phòng với người tên Đạo Tình này.
Đạo Tình lại đi tới cầu vai với anh, mặt nở nụ cười xán lạn: “Anh Giang, đừng như vậy mà.
Tôi không có ác ý gì đâu, tôi chỉ là muốn kết bạn với anh thôi”
Dáng vẻ thân thiết kia, giống kiểu Giang Cung Tuấn với anh ta là bạn tốt thân thiết nhiều năm rồi vậy.
Giang Cung Tuấn nhìn sinh linh bốn phía.
Dường như những sinh linh này rất dè dặt Đạo Tình, anh ta ở Ma Giới này có lẽ là có chút tiếng tăm.
“Chị Tổ Quỳnh, người này là ai?” Giang Cung Tuấn dò hỏi Tổ Quỳnh ở trong Tiên phủ.
Trong Tiên phủ truyền tới giọng nói của Tổ Quỳnh: “Tôi làm sao biết?”
Tổ Quỳnh không biết, Giang Cung Tuấn cũng không dò hỏi nữa.
Đạo Tình lại ôm lấy bả vai của anh, dắt anh bay thẳng tới ngọn núi này.
Ngọn núi này chính là động phủ của Cự Tinh, ranh giới giữa Ma Giới và trần gian, gọi là động phủ Tam Tinh.
Mà địa vị của Cự Tinh ở trần gian là cực cao, anh ta là người gần gũi với thần tiên nhiều nhất.
Những lúc bình thường không có thần tiên xuống, anh ta hầu như là nắm trùm mọi thứ.
Thế nhưng, thị vệ nơi đây nhìn thấy Đạo Tình cũng không dám chặn đường, tự giác lùi ra đi phía sau, còn hơi cúi người xuống giống như là đón tiếp khách quý.
“Hình như bọn họ rất sợ anh?” Giang Cung Tuấn thử dò hỏi.
“Dĩ nhiên”
Đạo Tình đắc ý, nói: “Anh cũng không xem thử coi tôi là ai sao, tôi chính là người tung hoành ngang dọc Ma Giới này.
Ma Giới và cả ba giới phàm, tiên, thần đều thế, có ai mà không nể mặt tôi đâu?”
Đạo Tình bắt đầu kiêu ngạo.
“Anh Giang, không phải là tôi khoác lác với anh đâu, chủ của Tiên Giới nhìn thấy tôi cũng phải cúi người đó.”
“Còn Thần Giới nữa anh biết mà, vị trí cao cấp nhất Ma Giới này, cho dù những cường giải trong Ma tộc của Thần Giới kia nhìn thấy tôi cũng đều phải tôn kính mà gọi một tiếng cụ Đạo”
Giang Cung Tuấn bày ra vẻ không tin.
Tên đạo sĩ mập này, thật có tài cán lớn vậy sao?
Nếu như anh ta thật có tài cán lớn như vậy, tại sao lại còn tới tìm anh, còn xứng với anh như anh em thân thiết, như này là không nên đâu?
“Anh tìm tôi làm gì, sao anh lại biết là tôi ở chỗ này?” Giang Cung Tuấn hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Dĩ nhiên là muốn cùng với anh phiêu bạt, viết lên một đoạn nhạc bất hủ, cảm động lòng người lưu truyền qua năm tháng rồi” Đạo Tình cười hì hì.
Giang Cung Tuấn bày ra vẻ không còn gì để nói.
Cái gì mà cùng nhau gì gì đó chứ.
Nhưng, Đạo Tình không tình nguyện nói, anh cũng không có dò hỏi thêm.
“Cụ Đạo”
“Cụ Đạo, tới rồi”
Dọc đường đi tới, hầu gái và lính canh ở động phủ Tam Tinh lúc nhìn thấy Đạo Tình đều tôn kính gọi một tiếng cụ Đạo.
Điều này khiến Giang Cung Tuấn kinh ngạc, tên đạo sĩ mập này thật sự là có tài cán lớn như vậy?
Vừa đi tới giữa sườn núi.
Một đám người cũng vội vã chạy qua.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên, thoạt chừng bốn mươi tuổi, dáng dấp có chút khỏe mạnh, da thịt hơi ngăm, cả người được khoác một bộ trường bào màu xanh lam.
Ông ta vội vàng chạy tới trước mặt Đạo Tình, vẻ mặt tôn kính nói: “Cụ Đạo, sao cậu lại tới đây?”
“Sao hả?” Đạo Tình xụ mặt, nói: “Tôi không thể tới đây?”
“Không, không phải.
Ý của tôi là trước khi đến, sao cậu lại không thông báo trước một tiếng để tôi sắp xếp, bày tiệc mời cậu.”
Đạo Tình phất tay qua loa, nói: “Không cần vậy đâu, tôi tới đây cùng với đàn anh của tôi.
Cự Tình, đàn anh của tôi đích thân tới đây chữa thương cho cậu, đây chính là phước đức ba đời mà nhóc con nhà cậu có được đó.
Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau tới đón tiếp anh Giang của tôi?”
Người vừa được nhắc tới không ai khác chính là chủ của chỗ này.
Cự Tinh, chủ của động phủ Tam Tinh.
Cự Tinh nhìn Giang Cung Tuấn, không dám thất lễ chút nào.
Cậu uốn người, bày ra một tư thể mời: “Anh, anh Giang, mời qua bên này.”
Trong lòng Giang Cung Tuấn khiếp sợ.
Năng lực của gã mập này không hề nhỏ, đến cả thành chủ của nơi này nhìn thấy anh ta đều là nơm nớp