Đúng rồi, đi hỏi xem thanh niên kia có muốn mua tôm hùm nữa, không.
Dưới đáy biển có hơn ba mươi con tôm hùm, con nào con nấy đều to và đỏ rực.
Dương Thiên đang nghĩ thì một nhóm nam nữ đã chạy tới trước mặt hắn.
“Người anh em, có phải cậu mới bán tôm hùm cho Lý Cường không?” Một cô gái xinh đẹp hỏi hắn.
Vừa rồi Lý Cường cầm hai con tôm hùm quay lại khoe với họ, nói là sẽ nướng ăn, nhưng mà chỉ có hai con nên không phải ai cũng được ăn.
“Có còn không thế? Chúng tôi cũng muốn mua, 200 tệ một con cũng được.” Một người khác nói chen vào.
Đúng là nghĩ cái gì thì cái đó tới, Dương Thiên làm bộ suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, mọi người chờ tôi một chút, để tôi xem có còn nữa không.
Từ nhỏ tôi đã rất giỏi bơi lội, hai con tôm kia là tôi bắt được ở dưới nước đấy.”
“Được được.” Mấy thanh niên lập tức gật đầu, hưng phấn chờ đợi.
Dương Thiên đi về phía biển, lặn xuống trong nước, một lát lại thò đầu lên để thở, cứ như thế vài lần, cuối cùng lại cầm theo hai con tôm hùm lên.
Lúc này, nhóm thanh niên đã bắt đầu đốt lửa, hai con tôm hùm kia đã được Lý Cường tẩm gia vị nướng lên.
“Không tệ nha người anh em.” Nhìn thấy Dương Thiên nhanh như vậy đã bắt thêm được hai con tôm hùm, Lý Cường vô cùng vui vẻ.
“Đúng rồi, người anh em, nên xưng hô thế nào đây?” Cô gái kia nhìn thấy Dương Thiên có kỹ thuật bơi lội bắt tôm rất giỏi thì lên tiếng bắt chuyện.
Mặc dù nhìn Dương Thiên rất mập mạp, nhưng có thể nhìn ra tuổi tác không lớn.
“Tôi là Dương Thiên.” Dương Thiên đưa hai con tôm hùm qua, cười nói.
“Vậy tôi gọi cậu là Tiểu Thiên nhé, tôi tên là Chu Cầm.” Cô gái cười.
“Chị Chu!” Dương Thiên ngoan ngoãn chào hỏi.
“Dưới đó vẫn còn mấy con tôm hùm nữa, mọi người có muốn tôi bắt tiếp không?”
Nhóm người Chu Cầm, Lý Cường còn đang sợ bốn con không đủ ăn, nghe Dương Thiên nói thế thì lập tức gật đầu.
Lần này, Dương Thiên mang theo một cái túi lớn xuống, lặp đi lặp lại động tác như vừa rồi, hơn một tiếng sau mới lên bờ.
Nhóm người Chu Cầm, Lý Cường đều trợn mắt há miệng!
Đầy một túi tôm hùm, có con nặng hơn hai cân, bên trong còn có cả một ít tôm cá nữa.
“Tiểu Thiên, cậu bắt hết cả ổ tôm hùm dưới biển đấy à?” Lý Cường giật mình hỏi.
Dương Thiên nghĩ thầm: Nếu như không phải sợ mọi người kinh hãi thì chỉ vài phút là hắn bắt được đám tôm này rồi.
Chu Cầm vô cùng hào hứng, lôi từng con tôm hùm ra ngoài, Dương Thiên còn nhìn thấy mấy người khẽ nuốt nước miếng.
Đúng là một đám người tham ăn! Dương Thiên nói thầm.
“Tổng cộng là 31 con, vừa rồi 2 con nữa là 33, mỗi con 200 tệ, tổng cộng 6600 tệ.” Chu Cầm nói xong thì lấy 6600 tệ ra đưa cho Dương Thiên.
“Oa!” Chuyện Dương Thiên bắt được nhiều tôm hùm như vậy đã sớm làm kinh động không ít người trên bờ biển.
Có mấy thanh niên nhìn Dương Thiên bắt được nhiều như vậy thì cũng nhanh chóng nhảy vào trong nước, để xem có bắt được con nào đem bán cho nhóm Chu Cầm không.
“Tiểu Thiên, cậu có muốn đi bắt nữa không?” Chu Cầm cười hỏi.
Chỉ cần hắn bắt được thì nhóm Chu Cầm nhất định sẽ mua, bọn họ nhiều người như vậy, hơn ba mươi con cũng chỉ sợ chưa đủ ăn.
“Không bắt nữa.” Dương Thiên lắc đầu.
Vừa rồi hắn ở dưới đáy biển hao phí không ít thể lực, tạm thời bây giờ không thể xuống tiếp.
Hơn nữa, những con tôm hùm này đều là ở độ sâu bốn năm mét, người bình thường còn chẳng mở nổi mắt chứ đừng nói đến là bắt chúng.
Mà đàn tôm hùm đó cũng bị hắn bắt hết rồi, chẳng còn lại mấy con.
Quả nhiên, mấy thanh niên kia nhảy xuống chưa được một lúc đã phải ngoi lên, dưới nước chẳng có gì cả.
Dương Thiên nghỉ ngơi xong thì chuẩn bị về nhà.
“Tiểu Thiên, ngày mai cậu có tới đây nữa không?” Chu Cầm thấy Dương Thiên sắp đi thì vội vàng nói: “Tôi có mấy người bạn rất thích ăn hải sản, ngày mai định dẫn bọn họ tới đây.”
Dương Thiên gật đầu, cười nói: “Nể mặt chị Chu, ngày mai tôi nhất định sẽ đến.”
...!
Sau khi trở về, Dương Thiên cũng không về nhà mà đi tới tiệm thuốc, dựa theo phương thuốc luyện da mà mua chút thảo dược quý hiếm, nhưng mà vẫn chưa mua nổi nhân sâm kia.
Mấy thảo dược đơn giản đã tiêu tốn hết toàn bộ 7000 tệ của Dương Thiên.
Về đến nhà,