“Ôi! Siêu nhân ngất rồi!” Những sinh viên lo lắng hét lên.
An Lam bò dậy khỏi người Dương Thiên, nhìn thấy hắn bất tỉnh nhân sự thì lập tức khóc nức nở.
“Siêu nhân, anh làm sao thế? Anh mau tỉnh lại đi!” Cô khóc lóc nói.
An Lam đang muốn chạm vào Dương Thiên thì thân thể hắn lập tức xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ.
Sau đó Dương Thiên đang ngất xỉu trên mặt đất lập tức biến mất.
Dương Thiên mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện bản thân đang nằm trên giường nhà mình.
Hắn chuẩn bị đứng dậy rời giường, nhưng lại cảm giác toàn thân đau nhức, cả người không chút sức lực.
“Dương Thiên, rốt cuộc anh cũng đã tỉnh!” Một giọng nói mừng rỡ truyền tới.
Long Thiên Y đứng ở cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Dương Thiên, trên tay còn cầm theo một bát canh.
“Nào! Đây là canh gà hầm nhân sâm, anh mau uống đi!” Long Thiên Y cười, đưa bát canh trong tay cho Dương Thiên.
Dương Thiên dùng sức chống đỡ thân thể, hắn dựa vào đầu giường, uống cạn bát canh.
“Mùi vị không tồi, cô hầm à?” Dương Thiên cảm thấy hương vị không tệ lắm, tò mò hỏi.
“Không phải tôi, là chị Trân Trân nấu đấy.” Long Thiên Y phủ nhận, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ không bình thường.
“Đúng rồi, những sinh viên đại học An như thế nào rồi?” Dương Thiên nhớ đến chuyện vừa xảy ra, nhanh chóng hỏi.
“Không có việc gì! Những sinh viên đó chỉ bị hoảng hốt một chút mà thôi, không có thương vong nào cả.
Tôi nói này, Dương Thiên, sao anh lại ngốc như thế hả? Vì cứu người mà suýt chút nữa mất cả tính mạng! Anh đã hôm mê ba ngày rồi đấy, giờ tỉnh lại là may rồi.” Long Thiên Y trách cứ Dương Thiên.
“Tôi hôn mê ba ngày rồi?” Dương Thiên không có cảm giác gì, không ngờ bản thân mình lại hôn mê lâu như vậy.
Hắn mỉm cười nhìn Long Thiên Y: “Ha ha, cô không biết tình hình lúc đó đâu, lửa thì lớn, mà trên lầu có tận 200 mạng sống cần được cứu! Tôi có năng lực, thế nên mới dùng năng lực của mình cứu bọn họ!”
“Anh đúng là ngốc nghếch mà!” Long Thiên Y bất mãn.
“Được rồi, mau uống canh đi, uống xong tôi đưa anh đến gặp một người!”
Dương Thiên uống xong bát canh thì cũng cảm thấy thể lực của mình khôi phục được một chút.
Bát canh này có tác dụng rất lớn, chắc là phải dùng nhân sâm ngàn năm để hầm.
Hắn không còn nhân sâm ngàn năm, chắc chắn là Long Thiên Y đã lấy cho hắn.
Dương Thiên xuống giường, mặc dù tay chân vẫn bủn rủn, nhưng đi lại bình thường hoàn toàn không vấn đề.
Dương Thiên đi theo Long Thiên Y ra ngoài.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên cao gầy đang đứng ở bên ngoài.
Người này khẽ nhắm mắt lại, lá cây và đất đá xung quanh không ngừng xoay tròn, trong không khí thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng nổ nhỏ, đất đá va vào nhau.
Một viên đá nhỏ bay vút đi, xuyên thủng qua cây cổ thụ nhưng tốc độ không hề giảm chút nào, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Cảnh tượng thực sự vô cùng kh ủng bố.
Một lát sau, người đàn ông trung niên mới chậm rãi mở mắt ra.
Ông ta nhìn Dương Thiên và Long Thiên Y, gương mặt lộ ra nụ cười ấm áp: “Người anh em Dương Thiên, cậu tỉnh rồi à?”
Dương Thiên nhìn người đàn ông trung niên, đang nghĩ ngợi không biết phải xưng hô như thế nào thì Long Thiên Y đã giới thiệu.
“Vị này chính là Phong vương tiền