“Ôi! Anh ơi, anh là ai thế?” Cô gái nhỏ đáng yêu như búp bê, mặc dù dáng vẻ rất chật vật nhưng nói chuyện lại vô cùng sắc sảo.
Cô bé hoàn toàn không biết, nếu như không nhờ có Dương Thiên thì bản thân mình đã chết rồi.“Ha ha!” Dương Thiên cười, khẽ xoa đầu cô bé.
Trong lòng hắn rất vui vẻ, bản thân vừa cứu được một mạng người, làm gì có ai không vui vẻ cơ chứ.“Anh tên là Dương Thiên!”“Vậy em gọi anh là anh Tiểu Thiên nhé!” Cô bé nghiêng đầu, nói: “Em là Nam Nam.”“Nam Nam, sao em lại ham chơi như thế hả! Ngã cả xuống sông, cha mẹ em lo lắng gần chết!” Dương Thiên nhẹ giọng trách mắng, hắn cũng cảm thấy cô bé này nghịch ngợm quá.“Hình như là như thế! Nam Nam không cẩn thận bị ngã xuống cầu thì phải! Là anh Tiểu Thiên đã cứu em sao?” Nam Nam mơ hồ hỏi.“Tất nhiên là anh rồi!” Dương Thiên cứu được một mạng người vẫn rất đắc ý: “Đi thôi, cha mẹ em chắc lo lắng lắm!”“Anh Tiểu Thiên, em không còn chút sức lực nào nữa rồi, anh cõng em đi.” Nam Nam làm nũng.Không biết tại sao, Nam Nam cảm thấy Dương Thiên vô cùng thân thiết, giống như người thân của mình vậy, cô bé không sợ hãi hắn một chút nào.Dương Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể cõng cô bé về phía cây cầu kia.Lúc này, ở trên cầu, cha mẹ của Nam Nam đã không còn hy vọng nữa rồi.Hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua, nhưng những người đang tìm kiếm dưới nước vẫn không có thu hoạch gì.Người phụ nữ xinh đẹp đã khóc cạn nước mắt, vô lực tựa ở một bên, hai mắt dại ra.
Người đàn ông trung niên nắm tay vợ, trong lòng vô cùng hối hận.Nếu như không phải vì ông ta bận rộn công việc thì có thể đưa hai mẹ con đi chơi, làm sao có thể xảy ra chuyện như thế này được.“Cha! Mẹ!” Đột nhiên, một âm thanh non nớt vang lên.
Âm thanh rất nhỏ, người bình thường khó mà nghe thấy.“A! Con gái của mẹ!” Người phụ nữ xinh đẹp giống như lập tức phục hồi lại tinh thần.
Bà đứng phắt dậy, vội vàng tìm kiếm bóng dáng con gái nhỏ của mình.
Vừa rồi, bà rõ ràng đã nghe được giọng nói của con gái.“Mạn Nhã, em...” Người đàn ông trung niên không biết tại sao vợ mình lại đột nhiên kích động như thế.
Ông lập tức kéo vợ mình lại, nhưng lại bị bà gạt tay ra.“A! Con gái của mẹ!” Người phụ nữ nhanh chóng nhìn thấy bóng dáng của con gái mình trong đám đông.
Lúc này, cô bé đang đứng cạnh một người thanh niên mập mạp.Người phụ nữ lập tức chạy vọt tới, ôm chầm lấy con gái mình, giống như sợ cô bé lại mất tích nữa vậy, nước mắt giàn dụa.Người đàn ông trung niên cũng ngẩn ngơ, chạy vội tới bên cạnh con gái.
Gương mặt lạnh lùng thường ngày cũng lộ ra dáng vẻ kích động.“Ồ? Đó chẳng phải là thanh niên vừa rồi đã nhảy xuống cứu cô bé sao?” Một người trong đám đông ngạc nhiên nói.“Đúng vậy! Không ngờ cậu ta thực sự có thể cứu được cô bé!”“Cậu thanh niên, làm tốt lắm!”Có ai đó trong đám đông vỗ tay, ngay lập tức,